All Diệp Ai là tiểu Sweetheart của Diệp Tu

All Diệp Ai là tiểu Sweetheart của Diệp Tu

Tác giả: Mộ Cẩn Mộ Cẩn
Cầm Tâm Kiếm Phách

“Hình như tui nghe thấy có ai đó gọi tên lão Diệp”. Hoàng Thiếu Thiên đang ôm hai bao snack dẫn đầu đi trước mọi người đột nhiên ngẩng đầu nói.

“Là cậu thì có” Trương Giai Lạc cùng Diệp Tu mỗi người xách hai bọc đồ to, nặng trịch, hai trạch nam xách có chút quá sức, nhưng hắn vẫn có thể phân tâm tới tên thổ tào Hoàng Thiếu Thiên, “Đây là cửa hàng ở Zurich, người ta nói tiếng Anh cậu nghe còn không hiểu, lại còn nghe ra được tên lão Diệp”.

“Trương Giai Lạc, tui phải nhắc nhở ông một chút, tên của tui ở đâu cũng gọi là Diệp Tu”. Diệp Tu trả lời vẫn là từ ngữ bình thường, có điều nghe đặc biệt khó chịu, lại có chút thở không ra hơi, một chút khí thế cũng không có.

“Vậy thì sao? Ở nước ngoài ai lại biết tên ông?”. Trương Giai Lạc không cam lòng yếu thế liền phản kích nói.

Bị điểm tên cùng sắp bị điểm tên các đội viên đội tuyển Trung Quốc im lặng nhìn Diệp Tu, một câu “ngươi cuối cùng cũng có ngày này” chưa kịp thốt ra đập vào mặt Diệp Tu liền bị âm thanh dồn dập phát trên loa nén trở về.

“Mr. Ye Xiu, please come to the store entrance, your sweetheart is waiting for you.”.

Phát thanh viên chắc là thanh xuân mỹ nữ, nếu không âm thanh sẽ không ngọt đến say lòng như vậy... ừ thì, các ý nghĩa của từ say.

“Nghe rõ nè, có người đang gọi tên lão Diệp...”. Hoàng Thiếu Thiên không có hiểu được hết câu kia nhưng đang định đắc ý khoe khoang liền phát hiện thần sắc của mọi người hết sức túc mục, làm hắn đành uất ức ngậm miệng.

Dụ Văn Châu đăm chiêu, rõ ràng là mỉm cười, nhưng lại có chút nghiển ngẫm ý vị, lại mang một tia lãnh ý, “Các ngươi nghe thấy không?”.

“Nghe được chữ Diệp Tu”. Diệp Tu thành thật tiết lộ trình độ văn hóa có hạn của mình.

“Chỉ nghe rõ Diệp Tu ra cửa trước, khúc sau không nghe được”. Sở Vân Tú nhún nhún vai.

“Phốc, xuy...”. Tô Mộc Tranh không biết vì sau che miệng cười, “Em thì nghe rõ ràng, bất quá...uhm...”.

“Bất quá cái gì?”. Cửa hàng đông đúc, kẻ đến người đi hơi ồn ào, mấy nghe nghe không rõ được, lúc này lại nhìn Tô Mộc Tranh cười cười, bỗng nhiên trong lòng sinh ra lo sợ lại rất hiếu kỳ.

Tô Mộc Tranh ho hai tiếng hắng giọng, còn chưa kịp mở miệng giải thích lại bắt đầu trốn phía sau Sở Vân Tú tiếp tục cười làm cho mọi người ngày càng nóng lòng.

Cũng may, đội Trung Quốc là một đám dàn ông phi thường có phong độ thân sĩ, thấy Tô Mộc Tranh không có thiện ý cười, Vương Kiệt Hy liền bước lên, nhìn chăm chú vào Diệp Tu: “Loa phát thanh nói, Diệp Tu tiên sinh, mời ra cửa trước có tiểu Điềm Tâm của ngươi đang chờ”.

Nếu như nói ai tâm bẩn thành tinh, tất nhiên đó chính là Vương Kiệt Hy.

Diệp Tu nhích túi đồ, kéo theo Trương Giai Lạc lui về bên cạnh mấy bước, né ra cái kẻ miệng đều đều phát ra nội dung nguy hiểm mà vẫn bình thản ung dung kia.

“Câu trước ta còn nhịn...”. Tôn Tường vẻ mặt cơ hồ dữ tợn, “Nhưng là tiểu...tiểu...” hiển nhiên nói ra từ này cần phải có tố chất tinh thần thật cường đại, “Tiểu Điềm...Tâm là cái gì?”.

Trương Tân Kiệt niệm tình Bá Đồ và Luân Hồi giải thích: “Tiểu Điềm Tâm chính là xưng hô của tình nhân với nhau, tiếng Anh gọi là sweetheart, dịch ra chính là tâm can bảo bối nhi”.

Thân là một người Thanh Đảo, Trương Tân Kiệt còn đem cái từ cuối cùng uốn éo đến du dương uyển chuyển khiến dư âm còn văng vẳng bên tai, làm cho ấn tượng tâm bẩn của hắn càng sâu thêm vài phần, mức độ kéo hắc lúc này tăng vọt không thua gì Vương Kiệt Hy.

“Tui biết...”. Tôn Tường vô lực phản bác, trong lòng chỉ ước từ nay về sau Luân Hồi và Bá Đồ trừ tranh tài không có gì dính dáng.

Đây có thể xem như một lần thấy sao mọc giữa ban ngày, Trương Tân Kiệt đã tự ký tên vào song ước ngoại giao bất bình đẳng, trở thành một vết nhơ thật sâu của Trương Tân Kiệt chỉ xếp sau cái việc thầm mếm Diệp Tu của hắn.

“Ta cảm thấy vấn đề hiện tại không phải là tiểu Điềm Tâm, mà là cái người nhờ truyền tin ý vị kia”. Dụ Văn Châu nói, “Không biết có phải là đùa giỡn hay không, dù sao sau khi kết thúc cuộc thì, nhân khí của chúng ta đã được đề cao...”.

“Cho nên bây giờ, chúng ta mặc kệ đi, hay là qua cái ghế bên kia ngồi...”, âm mưu kiểm chỗ nghỉ chân của Diệp Tu liền bị Dụ Văn Châu đập nát. “Cho nên ta thấy chúng ta nên đi ra xem thử”. Dụ Văn Châu nói.

“...”. Diệp Tu sắc mặt hắc tuyến, “Logic của cậu có vấn đề à? Vạn nhất đi ra đó phát hiện chẳng qua chỉ là fan hoặc là người nào đó cùng tên thôi thì sao?”.

“Anh cảm thấy tên Diệp Tu ở Zurich rất phổ biến sao?”. Vương Kiệt Hy hỏi.

“Nếu như không phổ biến, vậy thì là người hâm mộ tìm thôi, dù sao ở Zurich tui chỉ biết mấy người các cậu”. Diệp Tu bắt đầu lập luận, “Mà fan thì tương đối cuồng nhiệt, chúng ta sẽ không dễ thoát. Cậu nhìn cái ghế bên kia...”

“Anh cảm thấy chỉ sau một cuộc thi liền có thật nhiều người hâm mộ ở Zurich sao?”. Vương Kiệt Hy hỏi.

Diệp Tu đành chấp nhận, “Thì củng có thể là fan từ Trung Quốc chạy sang Zurich”.

“Vậy thì chúc mừng anh”. Hoàng Thiếu Thiên đem túi đồ trong tay Diệp Tu và Trương Tân Kiệt lấy xuống, đang lúc mọi người cho là hắn hiến xác vác đồ thì hắn lại kín đáo đàng hoàng chuyền nó cho Chu Trạch Khải và người – bị Hàn Văn Thanh đánh bại nhưng vẫn rất kính trọng tiền bối – Đường Hạo, chính mình thì lại nắm tay lôi kéo Diệp Tu hướng ra cửa, “Nhưng vô luận là sao chúng ta vẫn không thể cô phụ tâm ý của người khác được”.

Đoàn người vội vàng đuổi theo hai người bọn họ, vừa đi vừa khinh bỉ Hoàng Thiếu Thiên. Chỉ thấy Hoàng Thiếu Thiên vừa đi vừa quay lại làm mặt quỷ một cách ý vị. Nói nhảm, chết tử tế không bằng để hắn sống, thuận tiện trước cứ ăn đậu hủ của lão Bạch yêu đã.

Tô Mộc Tranh vòng qua Hoàng Thiếu Thiên, vỗ vổ vai Diệp Tu đang mang vẻ mặt rất là bất đắc dĩ kia, “Chỉ là đi xem một chút xem tiểu Điềm Tâm của anh dài ngắn ra sao thôi mà”.

“Đi đi đi đi...”. Diệp Tu đã không còn gì để nói.

Đoàn người mang theo cõi lòng tò mò cảnh giác cùng người nào đó hướng tới cửa.

Khí trời rất tốt, ánh mặt trời chói lóa chiếu lên khiến một đám trạch nam hàng năm chỉ biết nằm úp sấp trước máy vi tính mắt mở không lên, đáng tiếc tìm không thấy một chút bóng dáng của tiểu Điềm Tâm.

“Người đâu?” Diệp Tu chỉ muốn đi trở về với không khí máy lạnh của cửa hàng, nhưng hắn không thắng được lực nắm tay của đội trưởng cùng đội phó Lam Vũ, chỉ có thể âm thầm nguyền rủa Lam Vũ mãi mãi tiếp tục không có nữ tuyển thủ.

“Kỳ quái, chẳng lẽ là có người nói đùa thật sao?”. Trương Giai Lạc vừa nói vừa đi lòng vòng xung quanh kiểm tra, rồi đột nhiên ngẩn người, khom lưng nhặt một cái gì đó chạy trở lại.

“Đây là...”. Chu Trạch Khải không có quen cùng người xách chung túi đồ, dù hắn đã biểu đạt ý kiến nhưng vẫn không thắng được Đường Hạo chủ ý. Đường Hạo vẫn kiên quyết là hoặc là xách chung, hoặc là chính hắn tự xách nên lúc này đây, Chu Trạch Khải là một thân nhẹ tênh, nhìn thấy Diệp Tu lách một cái đầy tiêu sái tránh thoát Lam Vũ hai người tiến tới Trương Giai Lạc bên cạnh, đánh giá vật vừa được nhặt, hắn cũng nhịn không được cười bước tới, xem một chút, nhưng ngay sau đó liền thấy nghi ngờ.

Kia là một cái thẻ nhỏ màu xanh, xiêu xiêu vẹo vẹo hỉnh ngũ giác với một mớ chữ viết bằng bút máy trông rất mất tự nhiên.

“Cái này...”. Diệp Tu ngẩn ra.

Tại sao lại nói là trông chữ rất mất tự nhiên, bởi vì thoạt nhìn như con ba ba bò, nhưng có chút bút họa góc độ có thể nhìn ra người này khả năng thư pháp rất bản lĩnh, không hiểu vì sao lại muốn viết ra một đống chữ chẳng khác nào của trẻ lên ba lên bốn.

Trên thẻ không có gì ngoài một hàng chữ.

“Lúc trước đi dạo siêu thị nghe thấy một đại tỷ ngoại quốc gọi bạn trai là swet heart, hỏi cậu nghĩa là gì, cậu nói chỉ khi là người yêu mới có thể gọi như vậy. Tôi yêu mến nhất là cậu, nên tôi cũng muốn gọi cậu như vậy, nhưng không hiểu sao cậu lại cười tôi, rất không vui”.

Chữ cùng chữ xếp hàng thật ngay ngắn, nhìn là biết phải là một tiểu bằng hữu hiểu chuyện viết ra, tiếc là viết sai quá nhiều, hai từ tiếng Anh đã sai một chữ.

“Ha hả”. Diệp Tu nhét thẻ vào túi, cười cười, “Đây là gửi cho tui, tui đại khái là biết được ai đang rãnh rỗi muốn chơi trò này rồi”.

“Trò gì?”. Vương Kiệt Hy hỏi.

Diệp Tu nhìn quanh bốn phía, đáp: “Có hai người, một người ở chỗ hai người cùng đi để lại chút đầu mối, người còn lại đi dọc đường tìm kiếm, cuối cùng trên con đường này sẽ tìm thấy rất nhiều, hơn nữa đã tới đúng noi7ma2 người kia muốn người này tới”.

Đoàn người hiển nhiên không tin lắm lời giải thích này, bảy bàn tám luận sau đó mới hỏi Diệp Tu, “Nói vậy anh biết người này là ai sao? Hơn nữa cũng biết đầu mối giấu ở đâu?”.

“Dĩ nhiên”, Diệp Tu cười, “Bất quá tui cũng không thể nói cho các cậu biết, nếu không sẽ làm các cậu hoảng sợ”.

Diệp Tu trước giờ nói chuyện cũng không chỉ đích danh ai, mọi người cũng hiểu hắn, nghe hắn nói vậy cũng không có dị nghị gì, chẳng qua là quyết định cùng hắn đi tìm đầu mối để nhìn thấy hình dáng của cái – tiểu Điềm Tâm kia.

Diệp tu cũng không từ chối, hắn nhìn xung quanh rồi bỗng chỉ tay về phía trước, ngón tay trắng nõn ánh lên chút ánh sáng vụn vỡ, móng tay được chăm chút mượt mà, đầu ngón tay hướng về trạm xe buýt gần đó.

“Nếu như không có lầm, tiếp theo là tới đó”. Diệp Tu nói.

Diệp Tu dĩ nhiên biết đó là một trò chơi như thế nào, vì đây là trò năm đó hắn thiết kế để lừa tiểu đệ đệ nhà hắn.

Dùng con đường mà hắn thường cùng Diệp Thu hay đi, để Diệp Thu đi tìm, mà chính mình liền nhanh chân chạy về nhà cuỗng hành lý của Diệp Thu trốn đi.

Nhưng hắn cũng không ngờ tiểu đệ đệ nhà mình còn ghi thù nhiều năm như vậy, đem trò chơi ở đế đô năm đó sang tận Zurich nguyên nguyên bản bản trả lại cho hắn.

Diệp Tu nhớ mang máng đầu mối thứ nhất là ở cửa ngoài, cũng là hình ngũ giác màu xanh, phía trên viết chính là cùng một dòng chữ, bất quá là nhìn từ góc độ của hắn mà nói, có bao nhiêu chế giễu, đoán chừng đệ đệ nhà hắn đang tức điên lên.

“Em vì sao học người ta cái gọi bạn trai là tiểu Điềm Tâm tới gọi anh, thật sợ hãi, phải tránh xa em một chút mới được”.

Năm đó Diệp Tu là viết như vậy.

Có thể, quá có thể.

“Cùng cậu cùng nhau len lén đi xe buýt rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn không nhớ rõ đường, có ngươi bên cạnh liền không sợ, mất đi ngươi rồi ta  liền không dám không nhớ đường, bởi vì không còn có người có thể mang ta về nhà”.

Đầu mối thứ hai là một tấm thẻ gỗ được nhét lặng lẽ dưới ghế của trạm xe buýt, thấy vậy không ai hiểu ra sao.

Diệp Tu lười giải thích, trực tiếp đe dọa: “Tò mò hại chết con mèo a”.

Đoàn người nhìn tới hàng chữ tràn đầy ý nghĩa “Diệp Tu cùng ta yêu nhất nhân” liền không vui, thầm mắng thô tục tiểu Điềm Tâm.

Hoàng Thiếu Thiên nghiệm túc đứng đắn: “Đảm bảo tiểu Điềm Tâm này là gay”.

Dụ Văn Châu phụ họa: “Là gay”.

Vương Kiệt Hy xếp hàng: “Là gay”.

Chu Trạch Khải theo sát: “...gay”.

Mặc dù chuyên gia khi dễ tiểu đệ đệ, tuy không xứng chức anh trai nhưng dù sao vẫn là luôn đem đệ đệ đặt ở trong lòng. Mắt thấy bọn họ không hiểu thực tình hiểu lầm Diệp Thu, Diệp Tu có chút ủy khuất thay cho Diệp Thu, cho nên nói câu: “Mấy người làm tui nghĩ tới một câu cách ngôn”.

“Cơ cơ phục cơ cơ?”. Trương Giai Lạc theo bản năng nghĩ tới câu này, nhanh mồm phát biểu, liền không nghi ngờ gì nhận từ Diệp Tu một ánh mắt khinh thường.

Diệp Tu thở dài nói: “Nói thị phi giả, chính là phi nhân”.

Hắn đem vẻ mặt thâm trầm cùng giọng nói nho nhã hướng tới những kẻ ám chỉ Diệp Thu gây, có hai người nhanh chóng hiểu ra, mặt không đổi sắc nhìn Diệp Tu cười đến nguy hiểm, còn lại hai kẻ trông có chút khốn hoặc.

“Nói đúng là, nếu các ngươi nói chưa biết mặt tiểu Điềm Tâm này là gay, chứng minh các ngươi mới chính là gay”. Tô Mộc Tranh cười hì hì nói.

... Nha.

Bị nhìn chằm chằm xuyên thấu, cả đám đột nhiên im lặng thật lâu.

Diệp Tu cùng Diệp Thu ngày bé không thường được đi xe buýt.

Trường học không xa nhà, vả lại bình thường ba ba cũng lái xe đưa bọn họ đi, một là vì đảm bảo an toàn cho bọn họ, hai là tránh bọn họ la cà lãng phí thời gian.

Lúc bọn họ ngồi trên xe, phía sau sẽ truyền đến những âm thanh đùa giỡn cười đùa, có xa lạ, có quen thuộc.

Những âm thanh kia vô câu vô thức của các bạn nhỏ truyền từ phía sau xe, là âm thanh non nớt của thiếu niên, là tiếng hoan hô vang dội, bụi đất tung bay đen cả đôi giày trắng, nhưng tiếng cười thiếu niên lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng giá.

Những lúc này, đôi tay nắm chặt lặng lẽ của Diệp Thu làm Diệp Tu cảm thấy là điều đáng giá nhất.

Bởi vì mới ra đời, cuộc sống nhung lụa bao quanh những con đường, cửa hàng sang trọng, đôi giày của bọn họ vẫn trắng tinh không nhuốm bụi trần.

Nhưng là bọn hắn còn nhỏ, tâm linh non nớt, tầm mắt bị hạn chế như trong sương mù nhưng lại nhìn thấu rất nhiều, thế mà những người lớn kia xuyên qua phong quang vô hạn, nhưng ánh mắt lại không nhìn quá chút ánh sáng.

Mùa hè năm sơ nhất, Diệp Tu nắm thật chặt tay Diệp Thu thành công chạy thật nhanh tới trạm xe buýt, Diệp Thu lại chưa chuẩn bị kịp tâm lý, cho nên khẩn trương tới mức bàn tay nằm trong tay Diệp Tu chảy đầy mồ hôi.

“Chúng ta đi nơi nào?”. Diệp Thu hỏi.

“Nơi nào củng được, anh nhớ đường rồi, yên tâm đi theo anh”. Diệp Tu nói như vậy khiến Diệp Thu nhanh chóng buông lỏng tâm tình.

Thật ra bất kể là Diệp Thu là người đầu tiên, hay đồng đội của Diệp Tu sau này, ai cũng tuyệt đối tín nhiệm Diệp Tu đến cực điểm. Bởi vì hắn bình thường đều là đồ bỏ đi lời nói, thế nhưng chỉ khi nghiêm túc đảm bảo, liền nói là làm, mỗi lần đều như thế. Người như vậy không có biện pháp khiến người ta không an lòng.

“Vậy thì lên đường”. Diệp Tu cười nói.

Hy vọng tự do của bọn họ, được giữ thật chặt trong cái nắm tay kia.

Mà Diệp Tu lúc bày ra cái trò này trốn đi, cho Diệp Thu lưu lại đầu mối, cùng với Diệp thu bây giờ tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì lạ.

“Sau này hãy hảo hảo nhớ đường, lỡ đâu ta không có bên cạnh, vẫn còn có thể biết đường về nhà”.

Mười lăm tuổi làm gì cũng không có tính toán, chỉ là chẳng qua viết lên một lời nói thật tâm.

Những lời này Diệp Tu hiện tại nhớ lại, cũng cảm thấy trái tim mơ hồ đau.

Đệ đệ học được cách nhớ đường về nhà, lại là để tạo cơ hội cho ca ca trốn nhà bỏ đi. Nghe vừa bực, lại vừa buồn cười.

“Tiếp theo chúng ta đi nơi nào?”. Tiêu Thời Khâm hỏi.

Hoàng hôn dần xuống, khí trời không quá nóng, từ khách sạn đi tới cửa hàng rồi lại ra trạm xe buýt, hơn nữa đứng dưới ánh mặt trời hơn 20 phút khiến người không thể chịu nổi, nhẹ nhất cũng là mồ hôi nhễ nhại áo hoặc ướt đẫm trán.

“Đi tới quảng trường gần đây”. Diệp Tu nhìn đồng đội, vẻ mặt một bộ suy tư.

Vương Kiệt Hy gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, trời rất nóng, không hiểu vì sao đôi bàn tay giấu trong túi áo có chút giật giật.

Song sinh không thể hiểu được từng ý nghĩ của đối phương, nhưng vẫn có thể cảm nhận được suy nghĩ của người còn lại, và hiển nhiên con người thành thục như Diệp Tu bây giờ càng hiểu được suy nghĩ lúc này của Diệp Thu.

“Em thật ra cũng không phải quá chán ghét con đường mà ba an bài cho?”. Mùa xuân năm mười lăm tuổi ấy, Diệp Tu đã hỏi Diệp Thu những lời này.

Diệp Thu đang vùi đầu giải đề, đầu tháng 3 áp lực cũng thật không nhỏ, Diệp Thu cũng không giống như Diệp Tu phóng đãng không bị quản, không chịu được lúc cha nóng giận, vậy chỉ có thể bị giày xéo.

Nghe vậy, Diệp Thu thân thể bỗng cứng lại, nhưng cũng không có trả lời.

“Em và anh không giống nhau”. Diệp Tu xoay bút, tay của hắn rất linh hoạt, cây bút đen trong tay xoay tròn rất thu hút ánh nhìn, “Anh là nghĩ đi chơi trò chơi, nhưng em thì căn bản không hề có mục tiêu”. 

“Cút đi”. Diệp Thu đập bàn.

“Anh là ăn ngay nói thật”. Diệp Tu bất đắc dĩ lắc đầu, “Em là người nhát gan, em thật ra cũng không chán ghét những gì cha an bài sau này, nhưng em lo sợ mình làm không tốt, nên mới muốn trốn đi, đúng không?”.

Lời nói ra là nghi vấn, nhưng từng câu lại khẳng định chân chân chính xác.

Diệp Thu bực mình, cũng không biết là đúng hay không.

“Em chính là không có mục tiêu, ra ngoài cũng chỉ là loanh quanh phiêu bạt, em sẽ làm được gì khi không đủ tự tin cũng không đủ lực, em nói, em thu thập hành lý đầy đủ như vậy thì có ích gì?”. Diệp Tu hỏi, chữ chữ châu ngọc, hắn từ nhỏ tới lớn cũng không phải người quanh co lòng vòng.

Diệp Thu nắm chặt cổ áo Diệp Tu, nổi giận đùng đùng chất vấn: “Anh xem trộm đồ của em?”.

“Em rất hâm mộ ba, nhưng em sợ không làm được, em càng hâm mộ anh, cái gì cũng dám làm, em nghĩ cho dù là em có thu thập hết hành lý cũng là không dám trốn đi”.

“Em nói đi, em có muốn trốn đi hay không?”

“Em...”

Diệp Thu trốn tránh ánh mắt Diệp Tu, cũng không có đưa ra lựa chọn.

Quảng trường Klee buổi tối so với ban ngày trừ dòng người ít hơn cũng không có gì khác nhau.

Đây là thắng cảnh nổi tiếng, đội Trung Quốc cũng đã từng đến du ngoạn nhiều lần, bây giờ trước khi về nước lại đến một lần nữa, như là nói lời từ biệt, có chút lưu luyến thương cảm.

“Tới nơi này làm gì...”. Hoàng Thiếu Thiên lầm bầm, đột nhiên lại giơ tay lên chỉ hướng bến tàu ở gần đó, kinh ngạc nói: “Lão Diệp nhìn kìa, nơi đó có một cánh cửa”.

“Đừng đóng kịch”, Diệp Tu cười, “Làm như tui không nhìn ra các cậu kì lạ sao?”

“Khụ...”. bị vạch trần tại chỗ Hoàng Thiếu Thiên có chút quẫn bách, nhưng hắn cũng không phải loại người da mặt mỏng, liền nhảy qua hỏi Diệp Tu, “Anh làm sao biết được? Anh khi nào thì biết? Anh biết ai là người nhờ vả tụi này làm chuyện này không?”

“Vừa bắt đầu liền phát hiện không bình thường”. Đoàn người tản bộ chậm rãi tới bến tàu, phía sau bến tàu là một khoảng trời trắng như tuyết ở Tuyết Sơn, bị trời chiều đem vuốt ve nhuốm màu phấn hồng, nhìn qua rất khả ái. “Cậu nói Dụ Văn Châu làm sao biết được có ai chờ anh ngoài cửa liền nhất quyết kéo anh ra ngoài?”.

Dụ Văn Châu cười cười.

“Tiếp theo Trương Giai Lạc diễn không tới, đi ra ngoài một chút lách vài vòng mấy chỗ không có người liền cầm trở về được một tấm thẻ bài, hợp lý sao?”. Diệp Tu phân tích thật rõ ràng, “Hơn nữa nãy giờ mấy người đều cố gắng hướng tui tới một chỗ nào đó, hiển nhiên là có kế hoạch. Tui nói mắt to, cậu có phải là vừa gửi tin nhắn cho em trai tui không?”.

“Bị phát hiện sao?”. Vương Kiệt Hy cười.

“Nói nhảm, người nào trời nắng nóng vẫn để tay trong đũng quần”. Diệp Tu nói, lại thấy có chỗ không đúng, “Túi quần”.

“...” Chớ nói, ngươi muốn theo Vương Kiệt Hy cùng Trương Tân Kiệt bị liệt vào sổ đen sao?

“Em trai tui muốn làm gì?”. Diệp Tu hỏi.

Tô Mộc Tranh thừa nước đục thể câu, “Chớ hỏi, đi đến xem là sẽ biết thôi”.

Mùa hè năm 15 tuổi, Diệp Thu một mình ngồi trên chiếc xe buýt hay cùng Diệp Tu đi, trong tay nắm chặt tờ giấy gợi ý cuối cùng Diệp Thu để lại, trên giấy viết một tên quảng trường nào đó, mờ mịt và thanh tĩnh đi tới địa điểm cuối cùng.

Hắn biết, hắn biết Diệp Tu cũng biết, hai người bọn họ, phải có một người rời đi.

Rời đi cái nhà này, theo đuổi của bọn hắn giấc mộng cùng tự do, sờ bò cút đánh dù cho toàn thân thương tích đầy người nhưng cũng là vinh dự đầy người, trở thành một con người thật cường đại.

Mà người lưu lại, là hưởng thụ phong phú, là công ty cửa hàng, là con đường trải thảm, không có bất kỳ điều gì sơ xuất, dần dần ở bên trong đó lăn lộn, tuy ít đi vài phần ma luyện cực khổ nhưng lại thêm mấy tầng lãnh khốc vô tình, trở thành một người cường đại.

Mà nhất định phải có một người rời đi, nguyên nhân cũng bởi Diệp Thu quá ỷ lại vào Diệp Tu, cũng quá sợ hãi.

Phụ thân nghiêm nghị cùng mong đợi đã sớm khiến cho hai anh em cảm thấy áp lực cực lớn, mà ở sau lại còn có một Diệp Tu trời sinh tự tin cường đại, vô luận làm cái gì cũng không hề sợ hãi, chỉ sợ thời gian đầu có chút mất mặt, cuối cùng cũng sẽ trở thành tấm gương tốt nhiều người so sánh, chỉ cần là điều hắn muốn.

Song đả kích nặng, Diệp Thu hèn yếu là nhanh nhất bị so sánh với kẻ tự tin bẩm sinh.

Làm ca ca, từ trước tới nay Diệp Tu càng không thể bỏ mặc đệ đệ, cho nên hắn vẫn cố gắng trở thành người mà đệ đệ có thể dựa vào, đáng tiếc tin cậy quá lớn, chờ hắn phát giác thì Diệp Thu đã thành lệ thuộc vào hắn, Diệp Thu chẳng qua lại trở thành người chỉ muốn lệ thuộc vào mà không dám đi thử nghiệm.

Diệp Tu rất rõ ràng, nếu như hắn như vậy Diệp Thu sẽ tiếp tục khiếp đảm nhu nhược.

Lại nghĩ, nếu để Diệp Thu đi ra ngoài xông xáo, mưa to gió lớn bên ngoài lại càng không thể là một Diệp Thu yếu đuối non nớt có thể gánh vác.

Kể từ đó, vừa là vì đi chơi trò chơi nông cạn, hay là bởi muốn đệ đệ trở thành một người có thể gánh vác tương lai, Diệp Tu lừa Diệp Thu đi tìm các đầu mối, còn mình nhanh chóng trở vể nhà cuỗng mất đóng hành lý của Diệp Thu, từ cửa sổ tầng 2 nhảy lầu trốn đi.

Bỏ qua trách nhiệm gia đình, lại trở thành gánh vác trách nhiệm của rất nhiều con người.

Đương đầu với sóng to gió lớn đang có ý đồ làm mai một đi hùng tâm đại hải của hắn.

Lúc đó, Diệp Thu ôm bất an trong lòng xuống xe, ánh mắt tìm kiếm bóng hình Diệp Tu khắp nơi.

Đột nhiên đỏ ửng vành mắt.

Bến tàu phía trước quả nhiên có một cánh cửa.

Khung cửa sơn màu đỏ, cùng với không gian như hòa thành một thể, chỉ có bên trong cánh cửa biến hóa khôn lường làm cho người ta miễn cưỡng mới thấy được nó.

Nhìn là biết ngay, cánh cửa này tương đương như một màn hình chiếu, cái hộp vuông bên dưới chính là máy chiếu, ánh sáng tràn ra trên cửa tạo nên hình ảnh.

Chính là chiếu một đoạn phim ngắn, có một tiểu hài tử vẫn đi theo phía sau ca ca, đột nhiên mất đi ca ca, bất lực khóc thật lâu, bỗng nhiên đứng kên, một mình một người đứng lên đối mặt với những thứ trách nhiệm mà hắn phải đương đầu.

Không phải là một kịch bản chứa nội dung thú vị, đội tuyển quốc gia có chút thiếu hứng thú, chỉ duy nhất một mình Diệp Tu nghiêm túc xem hết, không khỏi làm bọn họ suy đoán đây là câu chuyện của hai anh em bọn họ.

Phim rất nhanh kết thúc, cuối cùng một màn, chính là đệ đệ tìm thấy ca ca, đưa tay vươn tới...

Vươn tay...

Tay...

“Làm sao ta thấy...”. Sở Vân Tú âm thanh run rẩy, “Này tay có chút thật quá vậy...”

Chẳng qua là ra khỏi hình ảnh, lập thể mà chân thực bàn tay đưa đến trước mặt Diệp Tu, khớp xương rõ ràng, cánh tay bền chắc.

Diệp Tu ngơ ngẩn nắm lấy, nhưng sau đó kịp phản ứng, im lặng nắm láy bàn tay kia.

Cánh tay kia bị cầm liền đánh ra lực đạo, nổi lên gân xanh, kéo bàn tay của người kia về phía trước, về phía trước, cho tới khi đem cái người quan trọng nhất trong lòng kia ôm thật chặt vào trong ngực mới bỏ qua.

Diệp Thu ôm rất dùng sức, như muốn khảm Diệp Tu vào trong ngực, để cho trái tim giống hệt mình kia hòa cùng một nhịp.

Mùa hè năm 15 tuổi, trên quảng trường Bắc Kinh, Diệp Thu thấy được một đàn bồ câu trắng bay trên đỉnh đầu, tỏa sáng trong nắng, cánh chim kia tuy không cường tráng nhưng lại kiên cường, chói lóa tới mức trở thành một biểu tượng mãi mãi trong tim Diệp Thu, không thể cắt hình.

Chim bồ trắng là được nuôi, khi Diệp Thu đi qua mới cho thả ra, bay qua để lại một tờ giấy nhắn, từ ca ca.

Đây chính là tất cả thể hiện rõ thủ đoạn con người tâm sâu thần kỳ ca ca.

Diệp Thu nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt đất, nhưng ngay sau đó liền từ mặt đất nóng rực bốc lên, biến mất.

Dùng một loại phương pháp tàn nhẫn mà hữu hiệu, xóa đi Diệp Thu nước mắt cùng hèn yếu.

“Em trai phải trở thành một người giống như anh, phải trở thành một người so với em trong tưởng tượng mạnh mẽ hơn người”.

Sở Vân Tú: “Ta kháo, hôm nay Diệp Thu đẹp trai bạo phát”

Tô Mộc Tranh: “Từ trong cửa bước ra cứ như cánh cửa thời không, cái này làm em cường đại hơn, để em trở lại đón anh, trở lại ôm anh...cảm giác...oi...die...”.

Sở Vân Tú: “Đúng vậy, hơn nữa cái ôm kia mạnh quá, làm ta có cảm giác thật là đau đâu...”

Tô Mộc Tranh: “Nhớ quá nói yêu thương a...”

Sở Vân Tú: “ai...”

Trương Giai Lạc: “Ta nói hiện tai5ve4 gió không đúng”.

Hoàng Thiếu Thiên: “Diệp Thu không phải nói chẳng qua là để bọn tui đem Diệp Tu mang ra ngoài, sau đó theo gợi ý từng bước đem người đưa tới quảng trường đi xem bọn họ ký ức video sao?”

Tôn Tường: “Sau lại đột nhiên ôm rồi hả”

Dụ Văn Châu: “Cậu em vợ buông tay một chút”

Vương Kiệt Hy: “Cậu em vợ tỉnh táo lại đi”

Chu Trạch Khải: “Cậu em vợ?”

Chu Trạch Khải: “Cậu em vợ định...”

Chu Trạch Khải: “Chui vào Diệp Tu trong chăn sao?”

Chu Trạch Khải: “Bình thường quỳ xuống.hình ảnh”

Diệp Thu: “Anh ấy ngủ rồi”

Diệp Thu: “Sao mấy người gọi tui là cậu em vợ?”

Trương Giai Lạc: “Không thì gọi là gì?”

Diệp Thu: “Đương nhiên là Diệp Thu Tiểu Điềm Tâm nha”

Hoàng Thiếu Thiên: “Cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút cút”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Vương Bất Kiến Vương _Ngoại Truyện: Thích Duyên

[TCCT]_[Hàn Diệp] Lão Hắc Long Cùng Trào Phúng Phượng 1-7