[TCCT]_[Hàn Diệp] Lão Hắc Long Cùng Trào Phúng Phượng 1-7

[TCCT]_[Hàn Diệp] Lão Hắc Long Cùng Trào Phúng Phượng
-Cẩm Sắc-

Cầm Tâm Kiếm Phách


01
Núi Bá Đồ, từ xưa đến nay chính là địa bàn của Hắc Long Lão Tổ Hàn Văn Thanh. Bóng hình cường đại, bộ dáng lại thập phần hung ác, trấn thủ cả một phương, thế nên chẳng ai dám đến mạo phạm, khiêu chiến quyền uy của hắn. Cho dù có là chiến hữu hay đồ đệ của hắn, cũng luôn lấy tôn kính bậc nhất mà đối đãi, không quá than mật, dường như có một đạo hồng tuyến vô hình vạch giữa, ngăn cách đôi bên.
Hắn sớm đã quen với cuộc sống như vậy, thế nhưng ở một ngày, bất chợt có một người… à mà nói chính xác là một con phượng hoàng, cứ thế phong phong hỏa hỏa xông vào, đảo loạn hết thảy cuộc sống của đại hắc long.
01.
Khí trời tươi sáng, nhiệt độ có chút cao. Bất quả cũng chỉ là nóng hơn ngày thường một chút. Hàn Văn Thanh từ trong phòng bay ra, thân rồng to lớn, vảy ánh đen tuyền, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, tăng thêm nét cường đại cho chủ nhân.
Tuần sơn là một thói quen của Hàn Văn Thanh, mỗi sáng sớm thức dậy, vòng quanh núi Bá Đồ vài vòng, giống như quân chủ tuần hành nhìn ngắm giang sơn của mình. Tuần tra vừa là để rèn luyện, một phần cũng là để uy hiếp những sinh vật thuộc về bóng tối khiến chúng e dè khi hành động. Trăm dặm xung quanh, há ai dám không biết núi Bá Đồ là địa bàn của Hàn Văn Thanh? Cho đến nay cũng không còn ai dám hó hé gây sự, dò xét xong là có thể quay về xử lý chính sự.
Bất quá hôm nay lại có một điểm không giống.
Đang lượn vòng trên không, Hàn Văn Thanh bỗng ngửi được một mùi hương xa lạ, lại cảm nhận được một nguồn linh lực lạ, lúc mạnh lúc yếu xuất hiện trong địa phận núi Bá Đồ. Chủ nhân của nguồn linh lực này dường như không hề có ý định che dấu, cao điệu đến mức chỉ thiếu điều trực tiếp đến tuyên chiến với chủ nhân nơi này.
Hàn Văn Thanh há lại để cho người ta khiêu khích? Rít gào một tiếng, hướng về phía cỗ linh lực kia bay đi.
Làm một hắc long lão đại, tốc độ của Hàn Văn Thanh không thể nghi ngờ là vô cùng nhanh, lượn vài cái liền tới nơi khởi điểm của nguồn linh lực, nhưng mà tình huống lúc này lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bên dưới cây ngô đồng đồ sộ ngàn tuổi, một người nam nhân tựa vào gốc cây, hơi thở yếu ớt, cứ như kéo đến chút hơi tàn cuối cùng, bất cứ khi nào cũng có thể tùy thời mà cưỡi hạc quy tây khứ.
Hàn Văn Thanh bất giác đề cao cảnh giác, bởi vì từ trên người nam nhân kia, hắn ngửi được mùi của phượng tộc. Phượng tộc cùng long tộc xưa nay không hợp nhau. Hoặc là vì tài nguyên, hoặc là vì địa bàn, hoặc giả là vì địa vị, hai tộc không ít lần giương cung bạt kiếm. Vì vậy tộc nhân hai tộc, chỉ cần nhìn thấy nhau liền theo phản xạ mà nghiến răng, tùy thời đều có thể phát động tấn công.
Lãnh địa của phượng tộc cách nơi này cũng không xa, đó cũng là một trong những lý do long tộc vời Hàn Văn Thanh trấn giữ nơi này.
-----------------
“Ha ha ha ha ha, ngài ở nơi này ta liền không dám tin có con phượng tộc nào dám mò đến tìm… à mạo phạm”. Trưởng lão long tộc vốn định nói hai chữ “tìm chết”, nhưng bị sắc mặt của Hàn Văn Thanh làm cho chấn kinh, nhanh trí nuốt từ “chết” trở về, thay bằng ngôn từ khác văn nhã hơn để thuyết pháp.
Bởi vì Hàn Văn Thanh có bối phận cao hơn lão.
Hàn Văn Thanh có bối phận vô cùng cao trong long tộc.
Nói theo ngôn ngữ loài người thì sự tồn tại của hắn xem như đã là Lão tổ tông (x).
---------------
Người nọ dường như cảm nhận được có người xuất hiện bên cạnh, miễn cưỡng mở mắt, khi nhìn đến bóng dáng mờ nhạt trên không trung, các giác quan đang bãi công cũng bắt đầu cảm ứng với nguy cơ.
Y đoán được đối phương là ai. Mà cũng chính vì vậy, y càng biết khả năng người nọ cứu mình là cực thấp.
Long tộc cùng phượng tộc vốn nổi danh là “quan hệ tốt”.
Y đành cười khổ, ngẩng đầu nói với bóng đen to lớn kia, “Xin lỗi, làm ô nhiễm địa bàn của đại thần ngươi rồi”.
Giọng nói không hề nao núng cũng chẳng hề bối rối, rõ ràng là sắp chết, thế mà lại ung dung nở nụ cười.
Ấn tường đầu tiên của Hàn Văn Thanh về Diệp Tu chính là như vậy. Hắn cũng không rõ ngày đó mình nghĩ thế nào, vậy mà lại đem người nọ cứu về.
Sau đó chính là toàn bộ rối loạn.
02.
Trương Tân Kiệt nhìn đến Diệp Tu một khắc kia, chính là suýt nữa đánh rơi cả kính mắt.
Núi Bá Đồ hôm nay bùng nổ một tin tức lớn.
Hàn Văn Thanh cứu về một con phượng hoàng.
Một con phượng hoàng đen thui xấu đến không thể tả.
Long tộc cả ngọn núi đều chú ý đến nhất cử nhất động của Hàn Văn Thanh, hành vi buổi sáng của hắn lại càng không thể bỏ sót. Chỉ là người người đều mang một vẻ mặt mơ hồ, cứ nghĩ mình chưa tỉnh ngủ.
Hàn Văn Thanh cũng không có giấu diếm hành động của chính mình. Hắn chỉ nghĩ mình chỉ là tiện tay đem về một con phượng hoàng mà thôi.
Trương Tân Kiệt lúc nghe được tin đồn, chỉ xem như bát quái thoảng qua. Thẳng đến khi bị Hàn Văn Thanh gọi đến, nhìn thấy cái con nửa sống nửa chết, mà đúng hơn là tám phần chết hai phần sống phượng hoàng đang được đặt trên thảm trải sàn kia, mới bắt đầu thấy nội tâm mình dậy sóng, như có ngàn con thần thú gào thét lao tới.
“Đây là một con phượng hoàng”.
“Ta biết”. Tay của Diệp Tu đã biến về nguyên hình là cánh, ngoại trừ lông vũ nhuốm một màu cháy đen trông thật khó coi, thì đại khái đặc thù điển hình bên ngoài vẫn nhận ra được y là một con phượng hoàng.
“Long tộc cùng phượng tộc trước nay quan hệ không tốt”.
“Không liên quan đến ta”. Hắn cùng phượng tộc cũng không trực tiếp có cừu hận.
“Y chết tại đây trách nhiệm sẽ quy về cho long tộc”.
“…”. Cái này đúng thật là chưa nghĩ tới.
Trương Tân Kiệt nhìn biểu cảm của Hàn Văn Thanh, liền hiểu rõ hắn không nghĩ tới điều này, trong lòng thầm than, “Mang về thì mang về, quăng trở lại cũng không phải phong cách của long tộc”.
Tuy quả thật là muốn làm vậy quá a.
Trương Tân Kiệt cảm giác mình đang mang trọng trách nặng nề.
Dò xét khoảng chừng một nén nhang, Trương Tân Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
“Y trúng độc”.
“Cứu sống được?”.
“Cứu sống được”. Như vậy là ngăn ngừa được kế hoạch vu oan của phượng tộc.
Trương Tân Kiệt nói cứu được là cứu được, trước giờ chưa từng thất bại. Hàn Văn Thanh thầm thán một câu con phượng hoàng này mệnh lớn thật, như vậy mà vẫn không chết, khó tránh ánh mắt hắn thật khác thường.
“Có một loại người, mệnh lớn tới mức chỉ cần không từ bỏ, liền có thể sống lại hoạt hoạt bát bát. Huống chi hắn lại là phượng  tộc”. Cái tộc nổi danh mắc bệnh tâm thần trầm trọng thích tự ngược.
Cứ khoảng năm trăm năm lại tự nhảy vào lửa tìm chết, mỹ danh thì gọi là niết bàn, chứ trong mắt các tầng khác, chính là tự tìm chết.
“Hơn phân nửa là trong lúc hắn tự tìm chết thì bị người hạ độc, sau đó chính là tàn càng thêm tàn”. Trương Tân Kiệt nhìn Diệp Tu, trong mắt không có nửa phần thương hại.
Thảm tới vậy có một nửa nguyên nhân là tự mình hại mình.
Trương Tân Kiệt nhiều lúc thật muốn bổ não cái tộc này ra xem, có phải hay không bị úng nước.
Mạng là giữ được rồi, Trương Tân Kiệt băng bó, trị liệu xong liền rời đi chế thuốc giải độc, để lại mình Hàn Văn Thanh ngồi đó trông bệnh nhân.
Kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Hàn Văn Thanh lúc đầu muốn đem người vứt tại phòng khách cho xong. Thế nhưng Trương Tân Kiệt đã nhắc qua, đừng để người này cách quá xa, lỡ có xảy ra chuyện gì, cũng không kịp thời giải quyết được.
Mà không trùng hợp chính là, gần phòng Hàn Văn Thanh không có phòng dành cho khách.
Bởi vì khí tức quá cường đại, từ xưa đến nay không có ai dám ở kế bên hắn.
Cho nên tất cả các khách phòng gần phòng hắn đều được chuyển thành thương khố.
Hàn Văn Thanh từ trước đến nay ưa dùng cách thô bạo đơn giản mà giải quyết mọi việc. Vì vậy, hắn ôm đến một đống mền, trải ở góc phòng, quăng tới vài cái bình phong, vây người nọ lại bên trong, bày ra kết giới.
Ờ, vậy là xong.
---------------------
Phương pháp giải quyết căn bản không đúng nha Hàn Văn Thanh Đại Đại (x).
Tin tưởng ta, không có con phượng hoàng nào sánh bằng Diệp Tu đẹp đến nhất nhất triêu hoa vậy đâu, bây giờ chẳng qua là lỡ cháy rụi xíu thoy (x) ( ³)づ~♥.     
02
03.
Diệp Tu lúc tỉnh lại, còn cho là mình đến địa phủ rồi.
Xung quanh tối đen, lại ánh ánh đỏ.
Định thần một chút, à thì ra là trần nhà.
Y không muốn hỏi tới sao lại chó cái thẩm mĩ quái dị thế này, y chỉ muốn hỏi chủ nhân cái phòng này, mỗi ngày tỉnh dậy nhìn thấy cái trần nhà quỷ dị thế này, tâm thần bị biến thái chưa?
Sau đó y liền thấy được ác nhân diện nha.
“Nguyên lai nơi này là Diêm Vương điện, thảo nào thẩm mĩ bậc này”. Diệp Tu cảm thán nói.
Ác nhân diện Hàn Văn Thanh: “…”.
Hàn Văn Thanh vào phòng, Diệp Tu cũng đã tỉnh lại không bao lâu. Sau đó Diệp Tu thấy được chu vi được vây bởi bình phong, hình dạng hoa văn này, mùi hương xung quanh này, ờm, quả thật, ờm. Sau đó y lại sờ sờ chăn bông bên dưới, uhm, cái này là vải bông nguyên sản màaaaaaaaaa.
Dm, xa xỉ, quá xa xỉ. May mà Diệp Tu kiến thức quá, cũng là không khỏi phải chép miệng một cái. Đây là chỗ nào vậy a, phung phí của trời, quá là phung phí của trời, thật là khiến người ta có xúc động muốn đi đánh thổ hào giành ruộng đất á.
Hàn Văn Thanh vào cửa mang nguyên khuôn mặt khiến người ta phải né x aba thước, Diệp Tu trong khoảnh khắc dường như đã tìm thấy được nguyên nhân.
“Nguyên lai nơi này là Diêm Vương điện, thảo nào thẩm mĩ bậc này”. Lại nói, ờ, địa phủ nơi nào lại dùng đồ của nhân gian thế?
Đối với Hàn Văn Thanh mà nói, sinh mệnh của con phượng hoàng này quả thật làm hắn phải khâm phục. Rõ ràng hai ngày trước còn hấp hối, hơi thở một chút cũng không cảm nhận được, thế mà hôm nay đã tỉnh dậy, mắt cũng mở ra rồi.
Bất quá lời nói, hơi khiến người ta muốn đánh.
“Đây không phải là địa phủ”. Hàn Văn Thanh đẩy ra bình phong vừa đủ đứng một người, mấy ngày nay hắn đều kiểm tra tình hình con phượng hoàng này như thế.
“A, vậy nơi này là nơi nào?”. Diệp Tu giơ lên tay hoặc có lẽ là cánh, lông vũ dần lùi về, chậm rãi hóa thành tay của người bình thường, vẻ mặt giả tạo không chút thành khẩn nói.
“Nơi này là lãnh địa của long tộc, núi Bá Đồ”. Vì một chút tâm lí nào đó, uhm, Hàn Văn Thanh thêm vào hai chữ long tộc. Hắn muốn nhìn một chút cái con phượng hoàng không sợ trời không sợ đất này khi biết mình đang nằm trong lãnh địa tử địch sẽ có thần sắc hoang mang như thế nào.
“A, núi Bá Đồ hở”. Diệp Tu nghĩ một chút “Ở đây so với địa phủ cũng không kém chút nào”.
Trên mặt căn bản chính là biểu tình “sợ” là thế nào cũng lười biểu cảm ra.
Hàn Văn Thanh: “…”
Con chim này thật quá cần ăn đòn rồi.
Nếu không phải hang này nếu chết ở núi Bá Đồ sẽ tạo ra rất nhiều phiền phức, hắn thật muốn động thủ.
04.
Diệp Tu tỉnh lại, Hàn Văn Thanh liền thông tri cho Trương Tân Kiệt.
“Nếu như phượng tộc là loại thể chất này, thảo nào bọn chúng thích tự mình hại mình”. Trương Tân Kiệt mang theo một ít thảo dược mới, qua xem bệnh cho Diệp Tu, nhãn thần phức tạp “Sức khôi phục mạnh mẽ như vậy, tự thiêu quả thật chẳng là gì”.
“Này cái ép buộc chứng bên kia, lời này của ngươi ca đây liền không muốn nghe”. Diệp Tu đột nhiên lên tiếng “Ca đây là thiên phú dị bẩm, viễn siêu đồng loại. Lời này của ngươi cùng với phượng tộc rảnh rỗi không có việc gì làm đi niết bàn going nhau vậy”.
“Ta chính là ý này”. Trương Tân Kiệt đẩy kính “Ngươi sao nhìn ra được chứng ép buộc?”.
“Ha hả, cả đống thảo dược được phân loại hết, lại cùng thuộc tính lại cùng màu sắc. Nếu ta không lầm trên tay ngươi cái kia là muôi tinh chuẩn định lượng a, phối dược đến hậu kỳ là dựa vào cảm giác tay mà phân ra khối lượng, ai như ngươi lại đem phân đến nhỏ nhất khối lượng a. Xem ra ngươi là phải phân ra thật đúng số lượng nha. Ngươi đây chính là loại ép buộc chứng quá sách vở”.
“Cảm giác tay sai số là 10%, lại chịu ảnh hưởng từ tâm lý, ta đây là dùng phương thức chính xác nhất để phối dược”.
“Có phải ngươi khi dùng nguyên hình di chuyển, nếu có thể bay thẳng liền không lượn, có thể bay theo đường lớn liền không chuyển hướng?”.
“…”
“A”. Diệp Tu nhếch miệng “Đấu với ta”.
“Ép buộc chứng trong miệng ngươi là đang điều chế giải dược cho ngươi, bị ngươi nói như vậy, ta đây có cần cứ phối đại dược liệu đây?”.
“Ái chà chà, ta chính là nói thế thoy, ngươi nên giữ vững nhân tâm, vẫn là nghiêm cẩn điều chế đi”. Diệp Tu vẻ mặt thành khẩn “Xin đem ép buộc chứng,… à, thái độ nghiêm cẩn làm việc, quán triệt đến cùng”.
Trương Tân Kiệt nhìn thẳng y.
Hạn cuối đâu?
Diệp Tu cười.
Thứ đó dùng để làm gì?
Phượng tộc từ trước tới nay bài ngoại, lý giải của các chủng tộc khác đối với bọn họ là cực kì ít, ít đến thương cảm, tỷ như đến nay không có ai có thể lý giải được vì sao bọn họ cứ mỗi năm trăm năm lại niết bàn một lần. Đa số đều là các loại tin rác vỉa hè, báo lá cải.
Huyền huyễn có, phượng tộc niết bàn chính là khởi tử hoàn sinh, tái sinh một con phượng hoàng hoàn mỹ mới. Âm mưu có, có người nói niết bàn chính là thời điểm phượng tộc luyện đại chiêu. Tiểu thuyết tình cảm nói, sau khi niết bàn phượng tộc sẽ quên đi hồi ức, bắt đầu lại cuộc đời mới. Hắc? Ngươi tối tri thức đâu, kỹ năng đâu, trách nhiệm đâu? Lại nói, ngu xuẩn, tiểu thuyết tình cảm các ngươi lưu ý đến cái này làm gì?
Mỗi loại tin đồn này, càng ngày càng cổ quái, càng ngày càng ly kỳ. Thậm chí cái chủng tộc phượng hoàng này, càng ngày càng bị thần bí hóa, yêu ma hóa rồi.
Mà long tộc, đối thủ chân truyền hàng ngàn năm của phượng tộc này, cũng chỉ là so với các tộc khác có điểm hiểu rõ hơn một chút.
Tỷ như chiêu thức đánh nhau của phượng tộc, khẩu quyết, nhược điểm sơ hở, hay khi đánh nhau bọn họ thường dễ lọt vào điểm mù nào để xoay chuyển tình thế…
Hàn Văn Thanh cúi đầu trầm tư.
Làm sao cảm giác có điểm không chân thật?
Rõ ràng hai tộc đại chiến bao năm, tuy không có các loại đao thương tinh phong huyết vũ, cũng không đến nỗi ân oán tình cừu ngươi bắt trưởng lão ta ta giết trưởng lão ngươi, nhưng sao sự thấu hiểu địch thủ lại thấp đến vậy?
Suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có thể đổ cho cái quan hệ “tốt” của hai tộc.
Hoặc có lẽ là lẫn nhau thấy ngứa mắt.
“Độc không có ảnh hưởng đến thị lực và thính lực của y, đầu óc xoay chuyển còn rất nhanh, xem ra cũng không chịu ảnh hưởng lớn”. Trương Tân Kiệt quay đầu liếc nhìn Diệp Tu.
Diệp Tu tuy đã tỉnh lại, nhưng độc vẫn chưa giải, nên vẫn chỉ có thể nằm trên chăn nêm được Hàn Văn Thanh chuyển ra gần cửa.
“Cho nên độc này chỉ làm cho cả người vô lực, mất đi sinh khí”.
“Khổ Kết thảo, nấm Đốm, còn có một loại mầm hoa”. Diệp Tu nằm đó, giọng lành lạnh. “Nguyên liệu chính chắc là ba loại này, còn lại vẫn chưa nếm ra được. Nếu biết nguyên liệu chính rồi, tin tưởng Trương Tân Kiệt Đại Đại có thể nghiêm cẩn mà phối ra giải dược?”.
Trương Tân Kiệt khi nghe Diệp Tu nói cũng không đến mức giật mình lắm. Y là nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ. Họ cũng không có ý định lãng tránh y.
“Ngươi lúc trúng độc vẫn biết đó là độc?”. Điểm chú ý của Hàn Văn Thanh đặt không cùng chỗ với Trương Tân Kiệt.
“Biết a”. Diệp Tu nói.
“Vậy sao ngươi còn…”
“Ha hả, không phải như vậy  mới dụ bắt được kẻ phản bội sao?”. Diệp Tu nhẹ nhàng nâng tay, động tác này y còn có thể làm được. Trên tay tuy đã thu hồi lông vũ nhưng trên cánh tay vẫn còn loang lỗ từng mảng cháy đen, thoạt nhìn càng đáng sợ. “Ta nói, nếu ta đoán không sai, ngươi có khả năng rất lớn là Hàn Văn Thanh của núi Bá Đồ? Địa vị ngài cao như vậy, thưởng cho chút thuốc lá đi”.
“Không có”.
“Thuốc lá thì không có, độc dược thì nhiều”. Trương Tân Kiệt đáp trả về.
“Xin miễn thứ cho kẻ bất tài”.
Trương Tân Kiệt lách người che lại tầm nhìn của Diệp Thu, không tiếng động dùng khẩu hình nói với Hàn Văn Thanh “Người này không đơn giản”.
Hàn Văn Thanh cũng nhìn ra được. Sức quan sát cao, khả năng phân tích cường đại, có thể từ một chút chi tiết vụn vặt liền đoán ra được thân phận của bọn họ - trừ việc nói cho hắn đây là núi Bá Đồ, cái gì cũng chưa tiết lộ qua cho hắn. Hắn thậm chí từ trong cảnh giác của bọn họ mà nhìn ra, người này quả thật là cao thủ khó lường.
Y ở phượng tộc bên kia, có thể thân phận không thấp, cũng có thể chính là quân sư?
Không phải.
Hàn Văn Thanh lập tức loại bỏ suy nghĩ này.
Diệp Tu một số động tác âm thầm điều chỉnh, có thể nhận ra y là một trong những người quen chiến đấu, trong quá trình cọ xát mà trui luyện ra không ít kỹ xảo. Người sử dụng kỹ xảo chưa chắc là người giỏi đối chiến, nhưng có thể trong vô thức cũng sử dụng những kỹ xảo này đảm bảo là một đấu sĩ lão luyện.
Diệp Tu không phải là loại cần đến người khác bảo vệ như quân sư.
Bởi vì vũ lực không cao nhưng khả năng trào phúng đến mức khiến người khác hộc máu như vậy đã bị đánh chết từ đời nào.
Diệp Tu sức chiến đấu nhất định không thấp.
Hàn Văn Thanh cảm thấy suy luận của mình hết sức có lý, chứng cứ luận cứ đầy đủ, tuyệt đối không có cái gì là phỏng đoán.
Tuy là hắn cũng không có đoán sai.
“Hàn Văn Thanh Đại Đại, mạo muội hỏi một chút”.
“?”.
“Mặt mũi ngươi thế này, là trời phú hay tiềm di mặc hóa?”
A, thật là muốn đánh hắn.
03
05.
Vì không muốn bị Diệp Tu chê bai thẩm mỹ, Hàn Văn Thanh tự nhận thẩm mĩ của mình bình thường như mọi người, vì vậy muốn biện minh một xíu.
“Đây là gỗ Bá Đồ, đặc sản cực kỳ nổi tiếng ở đây, nơi khác ngàn vàng khó mua. Chính là loại gỗ tốt nhất”.
“Cho nên?” Diệp Tu nghiêng người tựa vào đám chăn bông. Cảm tạ phong cách giải quyết thô bạo của hắc long đại đại, chăn bông chất chồng, Diệp Tu cọ lấy cọ để tìm chỗ tựa “Thổ hào?”.
Hàn Văn Thanh: “…”
“Thẩm mĩ quỷ dị với thẩm mĩ của nhà giàu mới nổi, ngươi chọn một”. Diệp Tu suy nghĩ một chút cho ra cái đề trắc nghiệm. “Ngươi không cự tuyệt loại trang sức này, không phải là có thể chấp nhận sao? Có thể giả bộ chấp nhận loại này, các hạ quả thật là hạc giữa bầy gà, tiểu nhân đành cam bái hạ phong”.
Luôn luôn đem sự tình giao cho thuộc hạ tự thân quyết định, Hàn Văn Thanh lần đầu tiên hoài nghi phải chăng chính thái độ im lặng chấp nhận của mình gây ra sự hiểu lầm cho thuộc hạ?
---------------------
Tiểu đệ A: Hắc Long Đại Nhân muốn tu sửa nơi ở à?
Tiểu đệ B: Đây chính là chuyện lớn nha
Tiểu đệ A: Không biết Hắc Long Đại Nhân thích cải tạo theo phong cách gì ha?
Tiểu đệ B: Không biết a… Bất quá Đại Nhân tôn quý như vậy nhất định phải dùng loại tốt nhất, chúng ta phải dùng loại trân quý nhất á.
Tu sửa xong, Hàn Văn Thanh cảm thấy giường thật thoải mái, nơi ở cũng rộng rãi, cũng không cần phải nói ra những đánh giá không vừa ý.
Vì vậy, những lần tu sửa tiếp theo, khi hỏi đến Hắc Long Đại Nhân yêu thích cái gì, liền:
Tiểu đệ B: Ta biết, ta biết
Vì vậy, lưu truyền cho đến nay, bất tri bất giác chư vị tiểu đệ núi Bá Đồ vẫn quen dùng những tài liệu theo ys họ là trân quý nhất đem đi sữa chữa nơi ở cho Hàn Văn Thanh.
Bắt đầu quên thứ gì đó, tỷ như phối màu.
Bởi vì Hàn Văn Thanh chẳng bao giờ đưa ra dị nghị.
Mà bởi vì có Trương Tân Kiệt trấn, bọn họ cũng không dám phối màu lung tung, cũng không dám đặt bừa các loại trang trí, vì vậy càng cố gắng vì Hàn Văn Thanh tuyển chọn xa xỉ vật phẩm để biểu thị tấm lòng thành kính.
--------------------
Diệp Tu nhìn khoảng phòng vây bởi bình phong của Hàn Văn Thanh.
Trần nhà bằng hắc thạch ánh đỏ, bên trong phòng chỉnh tề rộng rãi bài trí rất nhiều vật trang trí, không cái nào là không phải vật phẩm trân quý.
Nhưng chính là,…
“Ngươi chính là chuẩn bị trừ tà hay là muốn trấn áp ma vật? Hay là muốn phất cờ vi tôn làm ma giáo giáo chủ?” ờ, rất giống nơi cúng tế. Câu phía sau, ờm, Diệp Tu nghĩ vẫn là không nên nói ra.
Hàn Văn Thanh lập tức ra ngoài.
Mấy khắc sau, một tin tức bom tất lấy xu thế bạo tạc mà lan tràn nhanh chóng.
Tiểu đệ Giáp: Hắc Long Đại Nhân muốn thay đổi phong cách nơi ở.
Tiểu đệ Ất: Hở? Phong cách trang trí nhà Hắc Long Đại Nhân không phải mấy trăm năm nay không đổi rồi sao? Sao đột nhiên muốn thay đổi?
Tiểu đệ Giáp: Các ngươi có nhớ cách đây không lâu Hắc Long Đại Nhân có mang về một con phượng hoàng cháy rụi không?
Tiểu đệ Đinh: Sẽ không phải là vì y chứ?
Tiểu đệ Giáp: Còn có thể là ai? Hắc Long Đại Nhân dạo này chỉ có một sự tình bùng phát là y.
Tiểu đệ Ất: Này, Hắc Long Đại Nhân không phải chuẩn bị vì con phượng hoàng xấu đó mà thay đổi phong cách nơi ở thật chứ?
Tiểu đệ Đinh nói: Nghe nói ở nhân gian, các hoàng đế đều như vậy… ờ, thoại bản đều viết như vậy a.
Tiểu đệ Giáp: Hắc Long Đại Nhân anh minh thần vũ làm sao có thể bị một con xấu phượng mê hoặc chứ.
Tiểu đệ Ất: Phượng hoàng này màu đen… nói không chừng hắn trúng khẩu vị của Hắc Long Đại Nhân.
Tiểu đệ Đinh: Hóa ra khẩu vị của Hắc Long Đại Nhân… là như vậy… Thủ đoạn, quá thủ đoạn. Bất quá như vậy mới đúng là Hắc Long Đại Nhân uy phong thần vũ nha.
Chúng tiểu đệ: Không sai.
Hàn Văn Thanh hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ một lời phân phó của hắn khiến cho chúng tiểu đệ nhiệt tình não động, mà não động xu hướng vô cùng khác lạ, tỷ như <Bá đạo hắc long ái xấu phượng>, <Bá đạo long thần tiếu hắc phượng>, <Xưa có chư hầu phóng hỏa vì mỹ nhân, nay có long thần nhịn đau đổi phong cách vì iu>, cứ thế mà ty tỷ thứ cứ y y ra như ngựa hoang chạy băng băng vì đau trĩ.
Mà Diệp Tu cũng hoàn toàn không biết, chỉ vì vài câu theo thói quen trào phúng của mình, đã bị chúng long tộc núi Bá Đồ liệt vào danh sách “hắc nhan họa thủy”.
06.
[Bởi vì vốn dĩ Diệp Tu tự xưng là Diệp Thu, vì tránh cho mâu thuẫn tiết tấu, Hàn Văn Thanh vẫn nghĩ Diệp Tu là Diệp Thu, Diệp Tu là viết theo ngôi thứ ba, hướng thị giác của độc giả].
Đêm tới, Hàn Văn Thanh không thể ngủ được, nguyên nhân cũng bởi vì Diệp Tu.
Lúc trước Diệp Tu hôn mê bất tỉnh thì không sao, nay y đã tỉnh lại, khiến cho bất giác tính cảnh giác của Hàn Văn Thanh bật công tắc trở lại, không có cách nào buông bỏ cảnh giác mà đi vào giấc ngủ. Bản năng nhắc nhở hắn Diệp Tu có tính uy hiếp phải cẩn thận, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết Diệp Tu phải nằm thêm ít nhất vài ngày nữa, đấu tranh tâm lý mỏi mệt, đại não vận chuyển kịch liệt, thành ra cuối cùng Hàn Văn Thanh liền mất ngủ luôn.
“Làm sao vậy? Đêm dài mất ngủ?” Diệp Tu dường như phát hiện tình trạng quẫn bách của Hàn Văn Thanh, giọng mang đầy tiếu ý trêu ngươi “Đường đường Hắc Long Đại Nhân lại vì một bệnh nhân toàn thân bất động mà đề cao cảnh giác?”.
“Cảnh giác là bản năng của chiến binh”.
“Bản năng bản năng”. Diệp Tu bĩu môi “Ngươi là chủng tộc không có IQ, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ ngủ rồi lại ăn sao? Đến bản năng cũng không tự khống chế được?”.
“Dĩ nhiên không phải”. Trên thực tế, một thân bản lĩnh tính tới lúc này của Hàn Văn Thanh, bất kể các hoạt động sinh lý bình thường như ăn ngủ đã chẳng phải là chuyện gì quan trọng, nhưng xuất phát từ ý niệm bản thân, Hàn Văn Thanh vẫn cố chấp sinh hoạt như bình thường. Diệp Tu tựa hồ cũng giống vậy, chí ít là lúc Trương Tân Kiệt phát hiện thực lực của y, đã quyết định chỉ đưa thuốc chữa bệnh, loại trừ thức ăn khỏi danh sách cần cung ứng, dẫu sau thức ăn đưa tới chỗ Hàn Văn Thanh đều là loại trân quý nhất, giá thành không nhỏ, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.
“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì? Làm thịt ngươi ta được gì? Đừng có nói với ta ngươi để ý tới cái “quan hệ tốt” của long tộc và phượng tộc đấy?”. Diệp Tu phát hiện ra được Hàn Văn Thanh vì y mà mất ngủ. Bất quá nếu y là hắn, ờ, đảm bảo cứ thế ngủ luôn rồi. “Không có ai có đủ năng lực khiêu chiến đại long thần ngươi dù là trong lúc ngủ, ngươi ở đây đơn thuần chính là thần kinh mẫn cảm… mà này, chỉ vào cái gương mặt này của ngươi nói là thần kinh mẫn cảm, cảm giác thật quỷ dị”.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”.
“Như ngươi đang thấy, một con phượng hoàng sắp chết”.
“Ta nói là tên của ngươi, thân phận của ngươi?”.
“Rốt cuộc bây giờ mới nhớ tới hỏi tên của ta?”. Trong bóng tối Diệp Tu cười cười, mấy nay Hàn Văn Thanh cùng với Trương Tân Kiệt đều là dùng “phượng tộc các ngươi”, “người kia” các loại để gọi y, tua745ho62 căn bản quên mất phải hỏi tên hắn. “Long tộc các ngươi đúng là một loài cứng nhắc”.
“Tên á, Diệp Thu, còn như thân phận a… ngươi đoán?”
“Diệp Thu” Hàn Văn Thanh nhấm nuốt cái tên này, không biết vì sao hắn lại cảm thấy y không hợp với cái tên này.
“Ta nói ngươi liền tin hở, không sở ta dùng cái tên giả tới gạt ngươi hở?”.
“Diệp” là họ quý tộc của phượng tộc, nếu như là quý tộc thế gia, nuôi ra một con phượng hoàng như Diệp Thu cũng không có gì quái lạ… vẫn là có điểm kỳ quái. Bất quá dựa vào sinh lực cùng thực lực của Diệp Thu mà nói, xem ra cũng có thể lí giải được.
Hàn Văn Thanh nói “Ngươi nói ngươi là Diệp Thu, vậy ở tại chỗ này của ta, ngươi chính là Diệp Thu”.
Suy nghĩ một chút, hắn chỉ có thể trả lời con phượng hoàng kia như vậy.
Diệp Tu ngây ra một lúc, cũng may kịp thời phản ứng lại.
“Lời này của Hàn Văn Thanh Đại Đại quả thật không sai nha”. Diệp Tu khẽ cắn răng, trở mình. Nằm mãi một tư thế, xương cốt của y thành hóa thạch luôn rồi. “Chí ít ta nghe xong thấy thật vui vẻ nha”.
“Ngươi làm sao vậy?”. Hàn Văn Thanh nghe được động tĩnh từ phía Diệp Tu.
“Hàm ngư phiên thân, không cần để ý”. Diệp Tu cười “Ý tại ngôn từ á”.
Hai người ta một câu ngươi một câu, đứt quãng trò chuyện. Có thể nói là tâm sự, ờ, mà thực chất là thâm dò lẫn nhau. Nhưng mà Diệp Tu cứ buông lời trêu chọc như vậy, bất giác phần nào khiến cho Hàn Văn Thanh toáng chút buông lỏng cảnh giác.
“Ta nói Hàn Văn Thanh Đại Đại a, nếu không ngủ được, vậy có muốn nghe một bài hát không?”.
“Ngươi hát?”.
Không đợi Hàn Văn Thanh tiếp, Diệp Tu liền cất giọng. Âm thanh không lớn lắm, vừa đủ cho Hàn Văn Thanh xem như nghe rõ.
Đó là bài hát đặc hữu của phượng tộc, dựa vào âm thanh trời phú của phượng tộc bật ra, giống như âm thanh vi vu rì rào của ngàn chiếc lá hòa trong tiếng gió vang lên, lại giống như âm thanh của những giọt sương lăn trên phiến lá mỗi sáng sớm, tích tích ở buồng tim, lành lạnh, tâm thoáng rung động, có chút vui vẻ không nói nên lời.
Diệp Tu tựa hồ chỉ là hát một cách bình thường, không lạc điệu, cứ thế lưu loát trôi chảy xem như hoàn thành.
“Này là bài hát lưu truyền nội bộ của phượng tộc, có thể thanh tâm an thần, không biết Hắc Long Đại Nhân nghe xong, có thể thưởng cho điếu thuốc hông?”.
Hàn Văn Thanh tỉnh táo lại.
“Thuốc lá ảnh hưởng đến cổ họng”.
“Ca thiên phú dị bẩm viễn siêu đồng loại”. Diệp Tu tự tin tươi cười.
Sau đó, Hàn Văn Thanh nhắm nghiền hai mắt.
Con chim này xem ra cũng không đến nỗi thiếu đánh như trước.
Chí ít, ờ, bài hát thật dễ nghe.
Ngày hôm sau, Hàn Văn Thanh dậy trễ hơn rất nhiều so với mọi ngày.
Các tiểu đệ hoảng sợ a.
Lẽ nào cái con chim kia nằm mặt trên?
Không đúng.
Bọn họ cũng chưa từng thấy được nhân dạng của cái con chim kia.
Cho nên này là hai người bọn họ đại chiến ♂ mấy ngày mấy đêm a?
“Ta đã nói rồi, Hắc Long Đại Nhân sao có thể không ở trên a”
“Chính phải chính phải, chẳng qua khẩu vị của Hắc Long Đại Nhân có chút…”
“Chỉ cần Hắc Long Đại Nhân thích, y cho dù có là một con xấu phượng, chúng ta vẫn phải khen y bế nguyệt tu hoa có biết không?”
Chúng tiểu đệ: Hiểu rồi.
04
07.
Độc trên người Diệp Tu cũng không phải là loại hiếm lạ vô phương cứu chữa, Trương Tân Kiệt cũng không cần phải nghĩ quá nhiều liền có thể phối ra giải dược. Hắn trước sau như một dùng thái độ nghiêm cẩn phối dược cho Diệp Tu, chuyển đến cho Hàn Văn Thanh.
“Hai ngày trước ngươi bảo ta điều tra, có kết quả rồi. Phượng tộc quả thật có một Diệp Thu, địa vị không thấp, nếu như tin tức không sai thì…” Trương Tân Kiệt ngẩng đầu, đôi mắt luôn bình tĩnh đó giờ đây sâu không thấy đáy, khiến người ta hoàn toàn không đoán được chủ nhân của nó đang nghĩ gì “Hắn là một trong những ứng cử viên cho vị trí tộc trưởng”.
“Ứng viên”
“Chính là hắn có tư cách trở thành tộc trưởng. Phượng tộc bây giờ không thiếu tộc trưởng, có tư cách thành tộc trưởng không nhiều, nhưng cũng không thiếu”.
Nói cách khác, Diệp Thu lưu lạc đến bây giờ, chính là bởi vì cuộc cạnh tranh vị trí tộc trưởng này mà ra.
Hàn Văn Thanh là thái thượng trưởng lão long tộc, cho tới nay cũng không dính vào vòng xoáy tranh đoạt, thế nhưng bất luận kẻ nào lên nắm quyền, đều cũng không dám đắc tội vị này thái thượng trưởng lão. Tất cả mọi người tự trong lòng đều hiểu rõ, Hàn Văn Thanh có một nhóm tín đồ vô cùng trung thành, nhóm tín đồ này bao gồm hơn phân nửa đệ tử tinh anh của long tộc, hắn nếu một ngày nào đó muốn phế bỏ tộc trưởng, chẳng cần động tay, đám tín đồ này liền tự động hô nào lên giải quyết, xong việc còn không quên quét dọn lo lắng hậu sự chu toàn các thể loại.
Cho nên, Hàn Văn Thanh đối với vũng nước sâu tranh đoạt danh vọng này luôn luôn mang một thái độ miệt thị khinh bỉ. Hắn có tâm tính bàng quang, nhưng cũng là một người cực kỳ cố chấp. Theo hắn, tranh đoạt này, sẽ khiến việc tu luyện bản tâm bị lung lạc, từ nay về sau không thể tăng cấp chiến lực, đó là việc làm của kẻ ngu xuẩn.
Hắn cầm giải dược trở về phòng, Diệp Tu đang say ngủ bên vách bình phong vây kính.
Hàn Văn Thanh trầm mặc nhìn chòng chọc một lúc.
“Không cần phải giả bộ, ngươi không ngủ”.
Diệp Tu lập tức mở mắt ra.
“Làm sao ngươi biết?”.
“Ngươi căn bản không nhúc nhích”. Hàn Văn Thanh cũng không giấu diếm, “Ngoại trừ người chết, chỉ có kẻ giả bộ ngủ mới không nhúc nhích”.
“Ta đây không phải vì muốn chiếu cố tâm thủy tinh của Hàn Văn Thanh Đại Đại sao”. Diệp Tu cười “Trong mắt ngươi, không phải ta ngủ như vậy mới là không có tính uy hiếp nha”.
Hàn Văn Thanh nắm chặt lọ thuốc trong tay.
Không được, Diệp Thu ở phượng tộc địa vị không thấp, không phải là tiểu trong suốt có chết cũng không ai quan tâm. Phải nhịn, có thiếu đánh cũng không thể đánh.
Diệp Tu tựa hồ rất thích nhìn Hàn Văn Thanh bị trào phúng không thể phản bác lại, cũng không thể đánh mà mang bộ dạng kìm chế cơn giận. Y hiện tại chưa giải xong độc, muốn duỗi người biểu hiện tâm tình thoải mái cũng không được, buồn thật nha.
Chứng kiến Diệp Tu bị hạn chế động tác. Hàn Văn Thanh thảy lọ thuốc sang “Giải dược của ngươi”.
Nói xong, Hàn Văn Thanh hướng của đi ra, hóa thành nguyên hình bay đi.
“Hớ, ai chọc hắn thành khẩu thuốc sung rồi?”. Hàn Văn Thanh vừa đi, Diệp Tu nhanh chóng bỏ đi bộ dạng ngụy trang vừa nãy, cả người úm trong chăn “Thuốc này quả thật quá đáng sợ, làm ta nằm lâu như vậy mỏi quá a”.
Sau đó hắn miễn cưỡng giơ tay lên, trên tay từng mảng cháy đen, thoạt nhìn xấu hông chịu nổi.
Diệp Tu trầm mặc một hồi.
“Không biết có mọc lại được hay không”.
Giải dược Hàn Văn Thanh quăng tới nằm trên mặt đất cạnh Diệp Tu, cái lọ chất lượng rất tốt, quăng vậy cũng không bể, có điều…
Với hông tới…
Diệp Tu vươn tay, thân thể không nhúc nhích được.
Còn một xíu nữa.
Nói chung chính là vẫn “với không tới”.
Ha hả.
08.
Hàn Văn Thanh cũng không rõ vì sao mình tức giận.
Từ khi hắn gặp phải Diệp Thu đến nay, y ngày ngày đều cố tính xoát điểm nhẫn nhịn của hắn.
Diệp Thu không sợ chết, y ngày đó thản nhiên đối diện với cái chết. Ngày đó hắn còn cảm nhận được khí tức của một con phượng tộc khác, nếu như hắn không ra tay đem y về, lấy hoàn cảnh cạnh tranh khốc liệt của phượng tộc, Diệp Thu hơn phân nửa là chết không thể nghi ngờ.
Mà hắn trúng độc, xoay người cũng khó.
Diệp Thu là một chiến binh xuất sắc không thể nghi ngờ. Khí độ lúc hắn nói chuyện, cùng với tư thế cầu người chữa thương của hắn, quả là một con chim không có tu dưỡng.
Thật sự quá thiếu đánh, không mạnh là tuyệt đối không sống nổi, nếu không đảm bảo khiến người ta sôi máu đập chết.
Thế nhưng một chiến binh xuất sắc, lại vì tranh đoạt chính trường mà tự khiến mình chật vật đến như vậy.
Chiến sĩ có chết cũng là phải chết trên chiến trường mới đúng.
Đây quả thật là quá phí phạm.
Hàn Văn Thanh bối phận cực cao, lại có quy tắc của riêng mình, lúc nào cũng xem nó như chuẩn mực mà cẩn trọng hành động.
Nói cách khác, hắn là điển hình, của, một lão cổ hủ.
Không nói đến hiện tại không có chiến dịch lớn nhỏ nào diễn ra, có thì cũng đều là trên tinh thần khẩu chiến, thế mà long tộc cùng phượng tộc đôi bên vẫn lẫn nhau kịch liệt đối chiến. Tu luyện đến cỡ nào cũng cần đến tư nguyên, mà kẻ nắm được quyền hành càng nhiều thì tài nguyên càng đến tay một cách đơn giản.
Thế nhưng không có ai phản đối qua quan niệm của Hàn Văn Thanh.
Cho nên Hàn Văn Thanh cũng không phát hiện ra được có cái gì không đúng.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà khoảng thời gian này Diệp Thu ở đây chữa thương, Hàn Văn Thanh rất là thưởng thức y. Cho nên thời điểm Hàn Văn Thanh biết được y cỉ vì tranh đoạt mà ra như thế, tức giận đến mức muốn lật bàn.
Trên sườn núi Bá Đồ.
Tiểu đệ A: Hắc Long Đại Nhân có phải là có điểm không cao hứng a?
Tiểu đệ C: Có không?
Tiểu đệ A: Nếu như là bình thường, Hắc Long Đại Nhân chính là bay tới bên kia, rồi lại tới bên kia, sau đó bay tới bên kia, lại trở lại bên này, lượn quanh một đường rồi trở về bên kia. Nhưng mà hôm nay Hắc Long Đại Nhân không có bay như vậy a.
Tiểu đệ C: Lại nói tiếp, lúc nãy ta thấy Dược Sư Đại Nhân cầm một lọ thuốc đưa cho Hắc Long Đại Nhân, còn nói cái gì đó, Hắc Long Đại Nhân nghe xong liền không vui.
Tiểu đệ A: Một chai thuốc… nói gì đó… lại không vui… Á
Tiểu đệ C: Làm sao vậy?
Tiểu đệ A: Ta hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Nhanh nhanh nhanh, gọi luôn BDE bọn họ tới, chúng ta phải tới chỗ thương hội trưởng lão đặt mua đồ gấp a.
Tiểu đệ C: Không cần.
Tiểu đệ A: A?
Tiểu đệ C: Ta chính là thương hội trưởng lão. Nói đi, muốn đặt mua cái gì?
Tiểu đệ A: Ta suýt chút nữa quên…
Tiểu đệ C: Ngươi thế mà cũng quên cho được.
------Tín đồ của Hắc Long Đại Nhân chiếm đến hai phần ba long tộc-------  ( ̄▿ ̄) 
Hàn Văn Thanh về đến phòng thời điểm, không ngờ Diệp Tu vẫn là y nguyên chỗ cũ.
Diệp Tu như cũ giống một con cá bất động trên chăn bông, cái lọ hoàn hảo không chịu chút tổn hại nào nằm bên cạnh, không có chút dấu vết bị động tới.
Diệp Tu: :3
Hàn Văn Thanh: “…”
Diệp Tu: :3
Hàn Văn Thanh: “…”
Diệp Tu: :3
Hàn Văn Thanh: “…”
Xin lỗi.
Diệp Tu: :3
Ha hả.
Diệp Tu chỉ chỉ cửa.
“Lúc nãy có người đem một đống đồ để ở trước cửa, hình như là đưa cho ngươi”.
Hàn Văn Thanh quay đầu, cạnh cửa quả thật đặt một đống đồ vật.
Mở ra xem…
<Long dương giao hoan mười điểm lớn cần chú ý>, <Biện pháp bảo vệ: Đồng tính>, <Bách khoa toàn thư chuyện phòng the>, <Chuyện phòng the không hài hòa làm sao bây giờ và tiểu diệu chiêu>, <Long dương mười tám thức bìa cứng, bản limited>…
Cùng với các loại “ngọc thế”, “thuốc mỡ có mùi hương”, “dầu hoa hồng”, “xiềng xích”, “ngọn nến”, thậm chí cách đó không xa còn bày một cái lồng sắt lớn…
Hàn Văn Thanh: Câm nín…
05
09.
Quà tặng ngày đó đưa đến liền bị Hàn Văn Thanh nhanh chóng cùng âm thầm hủy thi diệt tích, bao gồm cả cái lồng sắt lớn kia. Diệp Tu có phần hiếu kì đưa đến cái gì mà khiến sắc mặt Hàn Văn Thanh tối sầm suốt ba ngày. Phải biết rằng, xuất phát từ góc độ nguyên nhân, ờ, ngày đó đưa tới cái gì hắn không thấy được nha.
Dùng xong thuốc giải Diệp Tu nhanh chóng khôi phục. Đúng như Trương Tân Kiệt đã nói, khả năng khôi phục của Diệp Tu cường đại đến đáng sợ, không đến vài ngày y liền có thể chạy nhảy tung tăng, mỗi ngày đứng trước cửa phòng Hàn Văn Thanh mà nhảy nhót, chiếu theo lời y nói chính là rèn luyện.
Hàn Văn Thanh khó đó được ngày cao hứng, mà tọa trên cành cây nhìn ra xa xa, lại nhìn xuống dưới, Diệp Tu vẫn đang tiếp tục rèn luyện, thế nhưng mấy cái động tác kia, quả thật, nói không nên lời. Ngươi muốn một lời bình á, hắn chỉ có thể nói cho ngươi một câu: Mù nhảy nhót.
Cái này kỳ thực là do bất đồng chủng tộc nha. Diệp Tu là đang luyện kiện thân quyền rất lưu hành trong phượng tộc, dùng để rèn luyện sự rắn chắc cho cánh và chân. Vì vậy tránh không được phải nhảy a nhảy. Nguyên hình là rồng như Hàn Văn Thanh, nhìn cái điệu múa quyền này hoàn toàn không lí giải nổi.
Cho nên mới nói, chủng tộc bất đồng thì làm sao yêu nhau nha.
Diệp Tu khôi phục rồi, có thể “mù nhảy nhót” rồi, thế nhưng hắn vẫn là chưa có ý định rời đi nha. Chỉ là đem địa bàn hoạt động từ phòng ngủ của Hàn Văn Thanh chuyển ra đến một tán cây trong đình viện. Mà vì một loại tâm lý nào đó, Hàn Văn Thanh cũng là không có ý định hỏi khi nào hắn rời đi.
Phải biết rằng, long tộc cùng phượng tộc thế bất lưỡng lập, Diệp Thu lại có địa vị không nhỏ, lần này y đi, nói không chừng…vạn năm bất kiến. Cho dù có cơ hội gặp đi nữa, cũng chỉ là xa xa một ánh nhìn.
Không đúng, người này thiếu đánh như vậy, theo lý thuyết mình phải hận đến mức chờ đuổi y đi cũng không kịp chứ?
Chẳng biết lúc nào cũng có thói quen ngồi trên cây thế này, Hàn Văn Thanh suýt nữa không tiếp được trái cây mà Diệp Tu đang đứng dưới sân thảy cho hắn. Tiếp được, liền thấy Diệp Tu bên kia nhéch mép, mang theo ý cười như vừa thắng được một trò đùa dai.
“Ta nói này Hàn Văn Thanh Đại Đại, thay vì ngồi trên cây nhìn xa xăm u sầu các thể loại, ngươi rảnh rỗi thì xuống đây cùng so hai chiêu?”
Hàn Văn Thanh ở long tộc địa vị rất cao, cao đến nỗi không ai dám cùng hắn vọng động luận bàn. Khuôn mặt của Hàn Văn Thanh lại rất đáng sợ, đáng sợ đến nỗi không ai nguyện ý cùng hắn đánh nhau, sợ tự chuốc lấy ám ảnh tâm lý. Vì vậy, Hàn Văn Thanh rất hiếm khi được mời luận bàn, thế mà Diệp Thu lại đang ở bên dưới tán cây, mời hắn luận bàn…
“Làm sao vậy? Dáng dấp đáng sợ quá nên tại long tộc Hàn Văn Thanh Đại Đại rất ít luận bàn?”. Diệp Tu mở miệng liền là nguyên nhân căn bản “Hiểu, ngươi không cần quá cảm động”.
Tuy y nói đúng sự thật.
Nhưng là…
Quá gợi đòn.
10.
Cùng Diệp Tu giao đấu qua. Hàn Văn Thanh khẳng định suy nghĩ của chính mình.
Diệp Tu quả thật là một chiến binh bản lĩnh cao cường.
Diệp Tut ay cầm chiến mâu, cũng không có vũ khí đặc biệt nào khác, cùng Hàn Văn Thanh cứ thế giao chiến. Song phương ngươi một quyền, ta một mâu, lấy phương thức chính mình am hiểu nhất, hướng đối phương công kích. Trong lúc ngươi tới ta đi, Diệp Tu chịu trong ít đòn, Hàn Văn Thanh cũng bị xẹt ra không ít đạo vết thương.
Lúc Diệp Tu đánh rơi chiến mâu cũng là lúc luận bàn kết thúc. Diệp Tu tựa hồ không nghĩ tới kết cục này, sau khi kết thúc trận chiến, cũng không có nhặt chiến mâu lên, mà nhu nhu cổ tay phải, lâm vào trầm tư.
Chiến mâu bị rơi, là bởi vì Diệp Tu cầm không vững. Mà sở dĩ cầm không vững, nguyên nhân này…
“Không có việc gì”. Diệp Tu thoạt nhìn cũng không muốn để ở trong lòng, làm vài động tác buông lỏng thư giãn gân cốt, thế nhưng tay phải bị Hàn Văn Thanh bắt lấy.
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Diệp Tu vẫn là mang bộ mặt tươi cười “Hàn Văn Thanh Đại Đại không thấy là mình quản quá nhiều?”
Tay phải của Diệp Tu vẫn chưa mất đi các mảng đen, mà vừa đối chiến xong, đang dần ứa máu, Hàn Văn Thanh kéo tay còn lại, tình trạng cũng không khác biệt.
“Ngươi đây là…”
“Hàn Văn Thanh Đại Đại muốn thử trò nắm chặt tay?” Diệp Tu đành bất đắc dĩ nói “Chút thương thế thoy, hông có gì đáng ngại”.
Hàn Văn Thanh không có ý định buông tay, hắn là đột nhiên nghĩ tới lời Trương Tân Kiệt đã từng nói, Diệp Tu rất có thể là niết bàn thất bại, mới khiến cho thương thế nghiêm trọng đến vậy.
“Bởi vì niết bàn không thành công?”
“Coi là vậy đi”
“Niết bàn rốt cuộc là cái gì?”
“…Cơ mật phượng tộc, không thể trả lời”Diệp Tu rút tay về.
Liên quan đến cơ mật chủng tộc, Hàn Văn Thanh cũng không tiện tiếp tục truy đuổi đề tài này, nhưng cũng không thể cứ đứng một bên bàng quang mà nhìn, nhất thời  nội tâm quả thật rất là phức tạp.
“Ngươi có từng nghĩ tới, vì sao ngươi đột nhiên lại quản nhiều đến như vậy?...Nóng lòng? Trương Tân Kiệt hỏi.
“Ta không có” Hàn Văn Thanh vô thức đáp lại.
“Thế nhưng ta chưa từng thấy ngươi vì chuyện gì mà để ý đến như vậy”.
“…” Hàn Văn Thanh không nói gì.
Mình quả thật đối với Diệp Tu quan tâm quá mức rồi sao?
Vì sao a?
--------------
Sườn núi, chúng tiểu đệ đang tụ tập.
Tiểu đệ Giáp: Nghe nói Hắc Long Đại Nhân cùng xấu phượng đại chiến một trận.
Tiểu đệ Mậu: Gì gì gì? Đại ♂ chiến một trận?
Tiểu đệ Giáp: Nghe nói đều chảy máu.
Tiểu đệ Mậu: Gì gì gì? Đều chảy máu? Mạnh như vậy luôn á?
Tiểu đệ Giáp: Sao ngươi hung phấn quá vậy?
Tiểu đệ Mậu: Không có…không có… Ta đâu có hung phấn, ta là đang rất bình tĩnh nha, mà chảy máu thật hở?
Tiểu đệ Giáp: Đúng vậy, Hắc Long Đại Nhân dĩ nhiên biết…
Tiểu đệ Mậu (Nét mặt bất chợt dậy sóng): Cái gì? Chảy máu là Hắc Long Đại Nhân á?
Tiểu đệ Giáp: …
Nhìn biểu cảm dường như vừa bị đả kích trầm trọng, du hồn phiêu lãng của tiểu đệ Mậu, tiểu đệ Giáp ngơ ngác không hiểu.
Này ta không phải là chỉ vừa mới nói là Hắc Long Đại Nhân cùng xấu phượng đối chiến thoy sao?
06
11.
Không đợi Hàn Văn Thanh hiểu rõ lòng mình, Diệp Tu sau trận đối chiến tựa hồ là bị đả kích, vẫn luôn lâm vào trầm tư, mỗi ngày nếu không phải là ngồi chồm hổm dưới gốc cây thì chính là nằm trên tàng cây nhắm mắt dưỡng thần.
“Ngươi thích cây như vậy?”
Diệp Tu lườm hắn một cái.
“Phượng tộc bản thể chính là loài chim”.
“Cho nên phượng tộc các ngươi sống trên cây?”
“Cũng không phải” Diệp Tu suy nghĩ một chút “Lúc tâm tình buồn bực, hoặc lúc tu luyện, hoặc là lúc muốn cùng người trong tộc liên lạc, phượng tộc sẽ thích leo đến trên cây cao”
“Chính là giống như long tộc các ngươi lúc tu luyện không có việc gì lại bay lên trời gào vài tiếng ấy”
Hàn Văn Thanh đang muốn phản bác là long tộc lúc tu luyện cần phải hô hoán sức mạnh của trời đất, liền thấy xa xa vài con rồng bay tên, gào khóc.
Hàn Văn Thanh: “…”
Hai người đều không phải người mù, hơn nữa thị lực lại kinh người, liếc mắt một cái liền nhìn rõ nhát thanh nhất sở phía kia. Nhưng mà lúc này, Hàn Văn Thanh tình nguyện muốn Diệp Tu bị mù a, bởi vì thật là rất mất mặt.
“Ngươi lúc tu luyện cũng gào như vậy sao?”
Hàn Văn Thanh: “…”
Ngay sau đó, dưới chân núi bắt đầu lưu truyền mệnh lệnh mới của Hắc Long Đại Nhân.
Tiểu đệ Giáp: Lúc tu luyện có thể không gào liền không được gào?
Tiểu đệ Ất: Này, Hắc Long Đại Nhân vì sao lại đưa ra mệnh lệnh này?
Tiểu đệ Mậu: Thế nhưng cái kia là bản năng… nhịn không được liền đã muốn kêu vài tiếng nha…
Tiểu đệ Đinh: Mệnh lệnh của Hắc Long Đại Nhân còn cần tới chúng ta suy đoán? Dựa theo làm  là được rồi.
Tiểu đệ Giáp: Không sai, mệnh lệnh của Hắc Long Đại Nhân không cần biết là có ý nghĩa gì, dựa theo mà làm là được rồi.
Còn như sau này chúng long tộc thực hành theo lời dặn của Hắc Long Đại Nhân, luyện ra được một bộ mặt vui buồn hờn giận đều bất động thanh sắc, sức chịu đựng tăng cao các loại, ờ cái này là nói sau. Nói chung là long tộc đối với người đưa ra mệnh lệnh này, Hàn Văn Thanh, lại càng nhất mực tôn sùng.
Mà người đưa ra mệnh lệnh với ý niệm ban đầu chỉ là vì cảm thấy mất mặt này, Hàn Văn Thanh:…
12.
Diệp Tu đưa ra lời chào từ biệt.
“Nói vậy là Hàn Văn Thanh Đại Đại cũng thấy ta phiền rồi sao? Cũng vừa lúc ta phải đi chuẩn bị tài nguyên để niết bàn đây, vậy thì cũng tới lúc phải cáo biệt”
Hàn Văn Thanh cũng nhớ tới Trương Tân Kiệt nói với hắn, trận tranh đoạt thiếu tộc trưởng cuả phượng tộc đã tới hồi gây cấn, thanh niên tuấn kiệt ẩn nấp khắp nơi cuối cùng cũng lộ diện, tranh kỳ đấu diễm.
Quả nhiên, Diệp Thu cũng là người hứng thú với tranh đoạt quyền lực, bây giờ đã không kiềm chế được nữa rồi.
Lão cổ hủ Hàn Văn Thanh chính là khinh bỉ loại người như thế, nhưng đổi lại người đó là Diệp Thu, thì lại nảy ra một cảm giác rất là quỷ dị. Không phải là như dĩ vãng hoàn toàn chán ghét, cũng không phải là thuần túy thưởng thức ủng hộ, tựa hồ là có thể chấp nhận, lại nảy sinh chút tâm tình khó hiểu.
Chí ít có một điều Hàn Văn Thanh rất rõ ràng.
Hắn không muốn Diệp Thu ly khai.
“Ngươi niết bàn cần phải chuẩn bị những cái gì?” Hàn Văn Thanh hỏi.
“Hở? Làm sao? Hàn Văn Thanh Đại Đại đây là muốn hào phóng mở hồng bao á?” Diệp Tu như bị khơi gợi hứng thú, quay sang quan sát Hàn Văn Thanh.
“Nếu như ngươi bớt nói đi một chút”
Diệp Tu đột nhiên rơi vào trầm tư, không ngừng quan sát Hàn Văn Thanh, trong đầu tựa hồ đang làm đấu tranh tư tưởng. Thời gian một chung trà qua đi, Diệp Tu rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, gật đầu.
Mà Hàn Văn Thanh đang đứng bên dưới, cũng không hiểu ra sao.
“Nếu Hàn Văn Thanh Đại Đại đã có lời, vậy cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt” Diệp Tu suy nghĩ một chút “Ta thật ra cũng không ghét”.
Hàn Văn Thanh nghe thấy cũng không hiểu ra sao. Bất quá tự lên tiếng, thì phải tiếp tục làm. Hắn đem danh sách vật phẩm Diệp Tu muốn giao cho Trương Tân Kiệt, phần lớn là hương thảo dị quả, cùng một loại dược liệu, này là kiến thức Trương Tân Kiệt hiểu tương đối sâu. Hàn Văn Thanh phân phó phải tận lực chuẩn bị số lượng tương đối khá, Trương Tân Kiệt ánh mắt phức tạp.
“Y không có cự tuyệt?”
“Không có”. Hàn Văn Thanh không rõ vì sao Trương Tân Kiệt lại hỏi như vậy.
“Y đồng ý để ngươi cung cấp tài liệu niết bàn cho y?”
“Không sai”
Hàn Văn Thanh rốt cuộc nghe ra được một điểm không đúng. Rõ ràng người cung cấp tài liệu là hắn, vì sao cả Diệp Tu lẫn Trương Tân Kiệt đều biểu hiện như là ý kiến bên phía Diệp Tu mới là điều trọng yếu đây?
“Có gì không ổn sao?”
“Ngược lại cũng không phải là có gì không ổn, bất quá có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi một cái” Trương Tân Kiệt đẩy kính mắt một cái “Phượng tộc có một truyền thuyết, phượng hoàng sau khi niết bàn hoàn thành, trút bỏ tạp chất, trở thành một con phượng hoàng hoàn toàn mới”.
“Cho nên?”
“Mất trí nhớ”
Hàn Văn Thanh trở lại nơi ở của mình, Diệp Tu vẫn kiên trì đợi dưới tàng cây. Có con chim nhỏ đậu trên người y, thấy Hàn Văn Thanh liền hoảng sợ, huỵch huỵch mà bay đi. Hàn Văn Thanh không có đi quấy rối giấc ngủ của y, mà lẳng lặng ngồi đợi bên cạnh, yên lặng ngắm nhìn y.
Mất trí nhớ sao…
Hàn Văn Thanh quả thật có nghe nói qua, nhưng cũng không có để trong lòng. Nhưng từ trong miệng Trương Tân Kiệt nói ra, chính là đã có chứng thực qua. Cho nên cuyện này, chỉ sợ tám chin phần mười là sự thật đi.
Hắn không muốn từ Diệp Thu nhận được chứng thực, lời khẳng định đó, có thể sẽ khiến hắn phải thương tâm?
Thế nhưng tại sao hắn phải thương tâm?
Hắc Long Hàn Văn Thanh, thế mà vì chuyện này thương tâm?
Diệp Tu ở lại vài ngày đợi Hàn Văn Thanh thu thập đủ tài liệu, đến khi Hàn Văn Thanh đưa đến một túi tài liệu tràn đầy, y thật sâu mà nhìn Hàn Văn Thanh, tiện đà lập tức rời đi. Phất tay một cái, rời đi mang theo mảng mây thật lớn, cứ như là nhạn qua nhổ lông.
Tiểu đệ bên trái: Con phượng kia cuối cùng cũng đi.
Tiểu đệ Tam: Rốt cuộc cũng đi a, ta nhìn y khó chịu đã lâu.
Tiểu đệ bên trái: Đúng vậy, mỗi lần đưa đồ sang, cái miệng của con phượng phượng đó so với độc dược đều là độc như nhau, tức chết ta.
Tiểu đệ tam: Đúng vậy.
Hàn Văn Thanh đi ngang qua, sắc mặt đen như đáy nồi.
Đá tiểu đệ bên trái cùng tiểu đệ Tam đi trông coi cấm địa, mỹ danh là đi rèn luyện, thế nhưng mà nơi đó, hoàn cảnh khắc nghiệt, linh khí mỏng manh, thức ăn khan hiếm, nói chung là một lời khó nói hết, mà nói chung là đó là địa phương kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.
Vì vậy, lời đồn trên núi Bá Đồ bắt đầu xoay ngược, hướng theo chiều gió mà bay.
Tiểu đệ A: Phượng hoàng sao lại nỡ bõ lại Hắc Long Đại Nhân mà bay đi.
Tiểu đệ B: Chính phải chính phải.
Tiểu đệ A: Ta nói, y nếu ở lại, núi Bá Đồ há nuôi không nổi y sao.
Tiểu đệ B: Chính phải chính phải.
Hai người làm bộ lơ lãng liếc nhìn sắc mặt Hàn Văn Thanh.
Sắc mặt có hóa giải.
Vì vậy tiểu đệ A hướng  về phía tiểu đệ B đánh một cái nháy mắt, tiểu đệ B lặng lẽ show cái V.
--------
Tiểu đệ bên trái.
Tiểu đệ Tam.
Tìm đường chết.
07
13.
Diệp Thu rời đi, thời gian cứ thế trôi.
Sau khi Diệp Thu đi vài ngày, Hàn Văn Thanh đột nhiên nhận được thiếp mời của phượng tộc.
Trên đó viết rằng, thiếu tộc trưởng phượng tộc đã được chọn ra, vài ngày nửa sẽ cử hành đại điển đăng cơ, tuyên bố với ngoại giới cũng như thực hiện phương thức cuối cùng chuyển giao quyền lực. Mà người được chọn, tên là, Diệp Thu.
Rốt cuộc cũng được chọn rồi? Hàn Văn Thanh nghĩ.
Hắn không cảm thấy Diệp Thu sẽ thất bại, bởi vì y quá ưu tú.
Nhưng hắn không hy vọng Diệp Thu thắng.
Vì sao chứ? Hắn cũng không biết.
Đoạt được thì có tốt không hắn không biết, nhưng tiếp xúc với Diệp Thu rồi, một con phượng hoàng sống tản mạn như vậy, cá tính gợi đòn như vậy, mà lại thuần phục trước danh vọng tiền tài, tự đeo lên gông xiềng cho mình hay sao? Hàn Văn Thanh có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn chính là tiếc hận.
Vì sao lại tiếc hận?
Diệp Tu rời đi mấy ngày, hắn một mình suy nghĩ, trong đầu linh quang chợt lóe, nhương cuối cùng cái gì cũng không nắm bắt được, vẫn là tiếp tục lạc giữa màn sương.
Nếu như thư mời đã đưa tới, hắn liền tự nhiên sẽ đi.
Cho Diệp Thu chỗ dựa, cũng là biểu đạt lập trường của chính mình là đứng về phía y.
Hắn tự nhủ thầm với bản thân.
Ngươi thật không biết, bằng vào khuôn mặt của mình, cộng với biểu cảm lạnh lung này nè, mà dáng dấp lại vô cùng…uy nghiêm như vợi, Hàn Văn Thanh ngươi đi dự đại điển đăng quang của người ta không có chút nào là tạo ra điểm tựa hết á, nhìn vào khác nào đi thu tiền bảo kê với phá quán nhà người ta a?
Tiểu đệ Giáp: Nghe nói phượng tộc gửi thiếp mời
Tiểu đệ Ất: Ôi chao ôi chao, trước đây không phải các loại thiếp mời này đều được đưa tới tay tộc trưởng hoặc là mấy vị trưởng lão sao?
Tiểu đệ Đinh: Đúng vậy, khí tràng của Hắc Long Đại Nhân cường đại như vậy, chủng tộc khác mấy ai chịu được, lần trước đi đại điển chúc mừng của tộc khác, các ngươi còn nhớ không?
Tiểu đệ Giáp: Đúng vậy đúng vậy, mấy dị tộc kia đều kohng6 phải là tự giao ra pháp bảo tùy thân, mời Hắc Long Đại Nhân tùy ý chọn hay sao?
Tiểu đệ Ất: Đúng vậy, về sau thiếp mời cũng không còn gửi tới núi Bá Đồ nữa, một lũ ngu muội như bọn chúng sao hiểu được mị lực của Hắc Long Đại Nhân.
Tiểu đệ Giáp: Phượng tộc lần này thế mà biết điều, cũng có chút tâm nhãn nha.
Tiểu đệ Ất: Xem ra phượng tộc không có ngu như bọn còn lại.
Ở trong lòng chúng long tộc, đánh giá về phượng tộc, cứ thế mà vi diệu tăng thêm một chút.
14.
Đại điển cử hành, người đến người đi, ăn uống linh đình. Thành viên của các chủng tộc đều nắm chắc cơ hội giao lưu mở rộng vòng quan hệ. Bọn họ lén lút trò chuyện với nhau, đàm luận về thiếu tộc trưởng của phượng tộc.
Nghe nói y còn trẻ mà tu vi đã cao vượt bậc, nghe nói hắn trong thời giant u học ngắn ngủi đã đánh thắng sư phó của mình, nghe nói hắn rất thân sĩ, lại thành tâm, trao đổi với mọi người nhã nhặn hữu lể.
Nghe nói hắn tên là Diệp Thu.
“Các ngươi có nghe nói không? Phượng tộc thiếu tộc trưởng mới vừa niết bàn qua”.
“Thật á? Còn trẻ như vậy mà đã niết bàn thành công rồi sao?”
Phượng tộc chẳng bao giờ tiết lộ tác dụng của việc niết bàn, chủng tộc khác chỉ có thể đưa ra vọng đoán. Bọn họ chỉ biết, đó chính là đối với phượng tộc nhân niết bàn càng sớm, càng được phượng tộc tôn sùng cùng yêu thích.
Hàn Văn Thanh vẫn nắm chặt chung rượu trên tay, nghe qua mấy cái đàm luận âm thầm này, rốt cuộc củng nuốt vào.
Không gian bên cạnh hắn như có một kết giới vô hình tạo thành khu vực chân không. Những người khác mặt dù biết vị này của long tộc có địa vị như mặt trời ban trưa, ở long tộc chính là một ông vua không ngai, nhưng với khí tràng âm trầm đè nén thế này, vẫn là không trút ra được chút dung khí nào để ra đó giao lưu, chỉ có thể đứng xa xa, giơ kiến kính rượu như là có lễ không thất kính.
Căn bản không phải là làm cho có lệ, mà chính là quá mức sợ hãi, không dám tới gần.
Hàn Văn Thanh cầm chung rượu rỗng, tay di di, ngồi yên trên ghế tựa như đại phật gia.
Cách đó không xa, rối loạn tưng bừng, thì ra nhân vật chính của đại điển hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện.
Áo gấm lụa là, mục diện như ngọc. Diệp Thu tỏa ra một phong thái cao quý, đứng giữa quan khách như hạc giữa bầy gà, tỏa sáng nổi bật như vậy, khiến cho mọi người không khỏi truy tìm y, hướng về y, phục tùng y. Đây chính là khí tràng của bậc lãnh tụ nha. Tại trên người vị thiếu tộc trưởng này, quan khách đều phải nhất quán mà nhìn thấy y đại diện cho tương lai tươi sáng rạng rỡ của phượng tộc, khí vũ hiên ngang như mặt trời ban trưa.
Hàn Văn Thanh lại có cảm giác rất kỳ quái.
Phượng tộc trước mặt rất ưu tú, hắn thừa nhận. Nhưng chính là, không cách nào cho hắn cảm giác của Diệp Thu.
“Long tộc, Hàn Văn Thanh?” Diệp Thu đi tới trước mặt hắn.
Hàn Văn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không mở miệng.
“Nghe nói ngươi từng cứu ta?”
Quả nhiên là mất trí nhớ thật sao?
Hàn Văn Thanh nội tâm muốn dậy sóng.
Nhưng cảm giác hiện tại của hắn lại rất cổ quái. Mặt đối mặt với người nọ, thế nhưng tâm tư của hắn không sinh ra chút ba động thường ngày nào hết. Giống như là người trước mặt hắn không phải là Diệp Thu.
“Ngươi đã cứu ta, thu dưỡng ta một thời gian, sau đó cung cấp tài liệu niết bàn cho ta, mà ta lại còn không phản đối?”. Diệp Thu nói, tựa hồ như bị chọt trúng điểm nào đó, mà thời điểm nói câu cuối cùng, trên mặt xuất hiện biểu cảm giận dữ, chính là nghiến răng mà nói.
Hàn Văn Thanh nhìn y, nhìn mãi vẫn không tìm được chút nào cảm giác về Diệp Thu ở núi Bá Đồ ngày đó.
Quả thật người này cùng với Diệp Thu, mục diện giống nhau như đúc, không tìm ra được điểm khác biệt. Nhưng Hàn Văn Thanh cảm nhận được, người này không còn là Diệp Thu ban đầu mà hắn biết.
Cái con chim kia rớt vào địa bàn của long tộc cũng không sợ, nhìn thấy hắn lại càng không sợ mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, luôn có thể có biện pháp, biến hoa khôn lường lay động tâm tình của hắn, phản phất trên thế giới không có người nào có thể đánh bại được y, Diệp Thu ngày đó, quả nhiên đã biến mất rồi sao?
“Ngươi niết bàn”.
“Không sai”. Diệp Thu tựa hồ như nhớ ra điều già đó, tức giận lại càn bộc phát “Ngươi biết cung cấp tài liệu niết bàn cho phượng tộc là đại biểu cho chuyện gì không?... Quên đi”.
Hàn Văn Thanh khó hiểu, Diệp Thu lại không có ý định nói tiếp, mà là dưới tình huống Hàn Văn Thanh chưa kịp mở miệng đã vội vã rời đi.
Diệp Thu quả nhiên…mất.
Con phượng hoàng có thể cười to mà gọi hắn Hàn Văn Thanh, chung quy sẽ không bao giờ trở về rồi sao.
Đối với Diệp Thu sau khi niết bàn, Hàn Văn Thanh không cảm giác được bất luận chút gì khí tức quen thuộc trong quá khứ, cứ như là hai người xa lạ chưa từng diện kiến qua nhau.
Sau khi niết bàn tạo ra một con phượng hoàng hoàn toàn mới thì sẽ mất trí nhớ sao?
Hàn Văn Thanh càng không kiểu, hắn vì sao lại cảm thấy bi thương đến vậy?
Cho đến khi hắn nghe được câu chuyện sau.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Huynh đệ, ngươi có tin vào nhất kiến chung tình không?”
“ĐM, coi trọng cô nương nhà ai rồi? Có cần ta giúp thúc đẩy tình cảm không?”
 Không thành, Ngô cô nương”
“Ngô cô nương? Cái cô nàng nổi danh mạnh mẽ, ai dám trêu nàng nàng đánh người đó đấy à? Cái tính đó căn bản không ai them lấy, ngươi coi trọng nàng thật hả?”
“Biết làm sao được, ta giờ đây ngày nhớ đêm mong, trong đầu, trong lòng đều tràn ngập hình bóng nàng”.
Ài, Lý huynh, xem như là ngươi luân hãm rồi”.
Trong đầu, trong lòng, tràn ngập hình bóng hắn.
Ngày nhớ đêm mong.
Hàn Văn Thanh đột nhiên có chút hiểu ra.
Trên đường trở về, nhờ những lời bộc lộ tình cảm về Ngô cô nương của tiểu tử nọ, hắn suy nghĩ, liền bảo tùy tùng đưa tặng một ít bảo vật.
Lý Hiên: (biểu cảm ngơ ngác ) Excuse me?
Lý Hiên vò đầu bứt tai, muốn hiểu vì sao thái thượng trưởng lão đáng sợ của long tộc lại tặng đồ cho mình. Cuối cùng chỉ đổi lại một cái gật đầu khó hiểu của Hàn Văn Thanh.
Có cao nhân chỉ điểm, phá khai mê võng, coi như là tích thủy chi ân, liền phải trọng tuyền tương báo. Đây chính là quan niệm của lão cổ hủ Hàn Văn Thanh.
Chỉ tiếc, dù có hiểu được tình cảm của mình đối với Diệp Thu, thì Diệp Thu kia, đã không còn là Diệp Thu ban đầu nữa rồi.
Đoạn tình cảm này, có chăng cũng chỉ như người cầm giỏ trúc múc nước mà thoy.
Hàn Văn Thanh có chút thổn thức, cũng có chút cảm thán. Vốn định đem mối tình đầu kiêm thầm mến này chôn chặt, giấu ở nơi sâu nhất tận đáy tâm hồn, Hàn Văn Thanh bỗng cảm thấy có chỗ không đúng.
Hắn bỏ lại tùy tùng, bay về nơi ở của mình tại núi Bá Đồ.
Nam nhân nằm trên tàng cây, hướng về phía hắn nở nụ cười.
“Làm quen lại từ đầu ha, ta tên là Diệp Tu”.
15.
“Niết bàn xong sẽ mất trí nhớ? Hahahahahahahahaha ngươi nghe ai nói vậy?” Diệp Tu nghe đến đoạn này liền cười đến vật vã.
Trên người y đã mất đi tầng tầng mảng đen, cả người tựa như tân sinh, rạng ngời rực rỡ, khiến người ta không ngừng liếc nhìn về phía y.
Diệp Tu cùng Diệp Thu vốn là song sinh bào thai, bọn họ sau khi sinh, Diệp Thu thể trạng rất yếu ớt, phụ mẫu vì sợ Diệp Thu sẽ chất do nội đấu phượng tộc, liền để khỏe mạnh Diệp Tu làm thế thân cho Diệp Thu, hai người sắm vai của một người. May mà về sau Diệp Thu thân thể kiện khang trở lại, nhưng mà thân thế đã định, cả hai đành phải tiếp tục luân phiên sắm vai, một người đối mặt với nội đấu phân tranh trong tộc, một người bế quan dưỡng thần tu luyện.
Sau đó chính là Diệp Thu tiến bộ cả về tâm tư lẫn tu vi, một thân ổn trọng. Nhưng trên đời có bức tường nào mà không lọt gió, Diệp Tu và Diệp Thu có cố gắng diễn thế nào cũng khiến ngoại nhân nhận ra, chỉ là bọn họ không có chân chính phát hiện ra, chỉ xem như Diệp Thu là người bị phân liệt nhân cách.
Mà theo tuổi tác lớn dần, Diệp Tu càng biểu lộ bản tính không muốn bị bó buộc, Diệp Thu lại càng trở nên là một con phượng hoàng có thể tự mình chống đỡ. Vì vậy, Diệp Tu liền lên kế hoạch, sau khi niết bàn xong sẽ ly khai phượng tộc, cao chạy xa bay. Dù sao niết bàn xong, tạo hình của phượng hoàng liền đổi mới hoàn toàn.
Niết bàn cũng chẳng phải là cái nghi thức cao siêu gì như mấy tin báo lá cải đăng, chẳng qua đó là kết quả của quá trình phượng hoàng đổi lông cũ mọc ra lông mới. Lông vũ của phượng tộc nhìn thì mềm mại, nhưng thật ra vô cùng chứng rắn, trong quá trình chiến đấu, nó đóng vai trò như một tấm khôi giáp bảo vệ, đề cao sức chiến đấu cho phượng tộc. Cũng là bởi vì quá cứng, nên cũng rất khó mà bóc ra, lông vũ hư hại cũng cứ tồn tại trên người, chưa nói đến hiệu quả của áo giáp giảm chỉ, chỉ bằng đó cũng khiến ngoại hình bên ngoài của phượng tộc sẽ bị xấu đi nhiều.
Niết bàn chính là mượn linh hỏa, thay lông đổi tóc, rồi dùng dược liệu nhanh chóng khiến lông mới dài nhanh ra.
Phượng tộc thích niết bàn càng sớm càng tốt, đó chính là bởi niết bàn thành công đại biểu cho con phượng hoàng này đã có thể khống chế được linh hỏa. Là nhân tiện làm cái khảo nghiệm cho vui thoy.
Chỉ bất quá hô hoán thanh thế như vậy lại chỉ vì thay lông, phượng tộc cảm thấy có chút mất mặt, liền mỗi người tự biết im lặng không truyền ra ngoài. Thế nên ngoại giới cứ mặc sức đoán già đoán non các thể loại.
“Truyền thuyết mất trí nhớ kia chắc là đến từ mấy thoại bản này, sau đó một vị tổ tiên trong phượng tộc của chúng ta, bởi vì rủi ro, không thể không nhờ người cứu trợ tài liệu niết bàn, sau lại vì không muốn đưa tới phiền phức cho người đó, đành phải làm bộ xem như không biết. Ước chừng cái này chính là chân tướng mà Trương Tân Kiệt Đại Đại nghe được nha”.
Hàn Văn Thanh cảm thấy, tam quan của mình phải đập đi xây lại một lần nữa.
Chẳng trách lúc gặp mặt ở đại điển người kia đem đến cảm giác xa lạ đến vậy, thì ra căn bản không phải là Diệp Thu mà mình biết… à không Diệp Tu.
Kế hoạch của Diệp Tu bị đối thủ trong tộc nhận ra, ra tay hạ độc đối với Diệp Thu, thế nên Diệp Tu nghĩ đến tương kế tựu kế, uống này độc dược, còn lại để Diệp Thu âm thần điều tra, bắt kẻ phản bội. Chỉ bất quá Diệp Tu không nghĩ đến độc này cư nhiên trộn chung hai loại, y chỉ mới uống giải dược cho một loại, thế nên niết bàn giữa đường, sa cơ lỡ vận. Lông vũ thay đi, mà lông mới hông kịp mọc lại, làm một con phượng hoàng íu ớt.
Phát hiện truy binh, Diệp Tu đành tháo chạy, suy nghĩ qua y liền chọn núi Bá Đồ, vì ở đây có một thái thượng trưởng lão của long tộc, nghe đồn cổ hủ bướng bỉnh, nếu phát hiện có phượng tộc chết trên địa bàn của mình, nhất định sẽ cho rằng tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, bị khi dễ trên đầu thái tuế, sẽ truy kích bọn người kia, trợ giúp một phần cho Diệp Thu.
Ai ngờ đâu, y lại bị thái thượng trưởng lão đem cứu về.
Sau đó, ở chung.
“Ngươi ở núi Bá Đồ, liên hệ với đệ đệ của ngươi bằng cách nào?”. Biết rõ người trước mắt là Diệp Tu, Hàn Văn Thanh cũng không quá nguyện ý gọi thiếu tộc trưởng kia là Diệp Thu.
“Nói cho ngươi biết rồi mà?” Diệp Tu nói.
“?”
“Phượng tộc muốn liên lạc với người trong tộc, sẽ leo lên tán cây thật cao, bởi vì chúng ta có chim truyền tin đặc thù”
Hàn Văn Thanh đột nhiên nghĩ đến, Diệp Tu chờ dưới tán cây lúc đó, quả thực có chim nhỏ đậu trên người.
Nhưng hắn cho là bởi vì bị hắn hù dọa, mà bay đi.
“Nói chung, ta bây giờ thoát khỏi phượng tộc, thành người tự do rồi” Diệp Thu duỗi người “Hô hấp không khí tự do thật thoải mái a”.
“Vậy sao ngươi lại tới tìm ta?” Hàn Văn Thanh có điểm bực mình, Diệp Tu trong kế hoạch, chưa bao giờ cân nhắc qua hắn.
“Hớ? Tới tìm ngươi không phải là đương nhiên sao?” Bây giờ lại tới Diệp Tu kinh ngạc. “Lão Hàn, không lẽ ngươi vẫn chưa biết cung cấp tài liệu niết bàn cho phượng tộc đại biểu cho điều gì sao?”.
Nhìn Hàn Văn Thanh biểu hiện một mặt mơ hồ, Diệp Tu cười cười ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Sau đó, lập tức bị Hàn Văn Thanh ôm lấy, hôn xuống.
-----------------
Phượng tộc chấp nhận cho người cung cấp tài liệu niết bàn, nếu không phải có hôn ước, thì chính là tiếp nhận đối phương truy cầu.
Ta cảm thấy ngươi này một long tộc cũng không tệ lắm, muốn thực lực có thực lực, muốn địa vị có địa vị, cố gắng nhìn cũng xem như là thuận mắt, nghe nói ngươi còn độc thân đi.
Nếu không hai người chúng ta kết hôn đi.
Hàn Văn Thanh Đại Đại ngươi phải chịu trách nhiệm nha.






































































Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

All Diệp Ai là tiểu Sweetheart của Diệp Tu

Vương Bất Kiến Vương _Ngoại Truyện: Thích Duyên