Vương Bất Kiến Vương _Ngoại Truyện: Thích Duyên
Vương Bất Kiến Vương
Ngoại Truyện: Thích Duyên 王不见王外传释缘
________________________________________
Tác giả: Phàn Lạc 樊落
Cầm Tâm Kiếm Phách
"Tôi biết, cậu nhất định sẽ quay lại" Thẩm Ngọc
Thư nghiêm túc nhìn Tô Duy nói: "Bởi vì theo tính tình của cậu, chắc chắn
sẽ không về nhà."
Vẻ mặt của hắn quá trịnh trọng, Tô Duy bị nhìn thấy rất
không dễ chịu, trong lòng nghèn nghẹn, không thể nói được là cảm giác gì, có
chút lưu tâm, có chút vui mừng, lại có chút ảo não.
Tô Duy biết mình không nên đem phiền não trút trên người
Thẩm Ngọc Thư, anh không biết quá khứ của cậu.
"Ôm..."
Chưa kịp nói, Thẩm Ngọc Thư đột nhiên tới gần cậu, hai tay
nắm chặt vai cậu, sau đó Tô Duy liền thấy gương mặt tuấn tú trong giây lát
khuếch đại ở trước mặt mình, còn không đợi Tô Duy kịp hiểu là đang có chuyện gì
xảy ra, trên môi liền cảm thấy ấm áp, Thẩm Ngọc Thư thế mà hôn cậu.
Trong đầu Tô Duy như có gì đó, phảng phất muốn nổ tung, lúc
này, cậu cái gì cũng không thể nhìn thấy, cái gì cũng không thể nghe được, chỉ
là trên môi, quá ấm áp. Anh thế mà hôn cậu, nụ hôn đặc biệt nóng bỏng, cơ hồ
làm cho cậu không chống đỡ nổi.
Thân
thể tự động phản ứng theo bản năng, Tô Duy ôm eo Thẩm Ngọc Thư, chủ động cùng
anh đắm chìm trong nụ hôn, đầu lưỡi quấn lấy không rời, hưởng thụ khoái cảm
nồng nhiệt.
Không gian tĩnh lặng, khiến cho âm thanh đầu môi trở nên
phiến tình mà khiêu khích. Thật lâu sau, từ trong âm thanh phiến tình than nhẹ đó
Tô Duy mới bất giác tỉnh táo lại, nghiêng người đẩy Thẩm Ngọc Thư.
Đầu hơi choáng, có chút không đứng thẳng được, một nửa là
bởi vì say rượu, một nửa là do hôn môi dẫn đến thiếu dưỡng khí, haiz, chỉ trách
ai đó quá nhiệt tình.
Tô Duy đỡ trán, Thẩm Ngọc Thư lại ôm cậu, ánh mắt không dời
khiến Tô Duy có ảo giác bất cứ khi nào cậu cũng liền bị đè ra hôn tiếp, vội
vàng ngăn lại cái con người nguy hiểm đang muốn tới gần kia.
Thẩm Ngọc Thư rất nghe lời, đứng trước mặt cậu, hỏi:
"Cậu ổn chứ?"
"Không ổn..."
Không, là quá không ổn!
Phục hồi lại tinh thần, Tô Duy đột nhiên cảm thấy rất khó
chịu, ngẩng đầu hỏi: "Tại sao lại hôn tôi?"
"Nhìn thấy em không vui, liền muốn hôn, đây là một
loại bản năng."
"Vậy bản năng làm cho anh đem đầu lưỡi vươn đến trong
miệng tôi sao?"
"Là em tới trước."
Phải không?
Đau đầu, Tô Duykhông nhớ mình có chủ động không, rất nhanh
liền đưa ra kết luận —— có khả năng này, cậu không ghét Thẩm Ngọc Thư, thậm chí
có thể nói là...thích.
Bởi vì chỉ có thích một người mới có thể không chút kiêng
dè nào mà đem chính mình dâng ra.
"Tôi lúc nãy là đi uống rượu." Cậu xoa trán nói.
"Tôi biết, trong miệng em còn nồng mùi rượu."
Tô Duy ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Ngọc Thư bình tĩnh mà thêm
vào, "Là loại rượu tôi thích."
"Còn tiện thể đi đánh bạc, lúc đầu thì thua, cuối cùng
thắng lớn, cảm thấy rất vui."
"Rất thú vị, lần sau nhớ đưa tôi theo."
"Tôi muốn nói là —— trộm đồ tốt, bài bạc cũng tốt, tôi
không bao giờ thất bại, mà có một số việc, tôi nhất định càng không thể
thua."
Thẩm Ngọc Thư có điểm minh bạch, xoa xoa mái tóc Tô Duy,
nói: "Trước đây tôi không thể ở cạnh cậu, nhưng mà về sau, bất cứ khi nào
tôi cũng sẽ bên cậu."
Anh nói với ngữ khí rất trịnh trọng, ánh mắt cũng vô cùng
nghiêm túc, Tô Duy ngược lại không biết phải trả lời ra sao, đành gãi gãi đầu,
lầm bầm: "Cũng không cần mạnh miệng tới vậy."
"Vậy đổi cách nói —— tôi cố ý không đi tìm cậu, bởi vì
cậu không phải là người vô cớ nổi giận, nhất định là có nguyên nhân, cậu cần
thời gian suy nghĩ, so với đi tìm, tôi nghĩ mình nên ở đây đợi cậu là tốt
nhất—— tôi làm như vậy cậu không giận chứ?"
Câu nói này giá trị hơn bất kỳ lời tâm tình nào, nếu như
trước kia Tô Duy luôn là lo sợ, nghi hoặc bất định thì hiện tại, tâm tình của
cậu lại rất tốt, không chỉ là vì lời nói này của Thẩm Ngọc Thư, mà là cậu phát
hiện mình đã nghĩ lung tung rồi, Thẩm Ngọc Thư cùng những kẻ mang danh bạn bè
trước kia của cậu là hoàn toàn khác biệt.
Bởi vì anh là Thẩm Ngọc Thư, là người mà cậu có thể tín
nhiệm hợp tác.
Khóe miệng không kìm được khẽ nhếch, Tô Duy cố ý hỏi: "Bao
lâu cũng sẽ chờ?"
"Đúng, cho dù là bao lâu."
Đêm nay Thẩm Ngọc Thư tính tình thay đổi thật lớn, lời nói
đến mức càng ngày càng ngọt, khiến Tô Duy không nhịn được hoài nghi anh có phải
đã lén lút lật xem "Tâm thư 300 thức" hay không. Thẩm Ngọc Thư còn
nói: "Dù sao tại thời đại này, cậu là người duy nhất tôi yêu."
Lần này là Tô Duy chủ động hôn qua.
Bởi vì nếu không hôn anh, sợ là cái tên này sẽ lại nói gì
đó đập nát đám bong bóng hường phấn này.
"E rằng chúng ta nên trở về nhà chậm rãi giao lưu tình
cảm."
Hôn khẽ, cậu nói.
Cũng may nhà trọ của Tô Duy cách nơi này không xa lắm, cậu
lôi kéo Thẩm Ngọc Thư trực tiếp chạy về nhà.
Vừa vào cửa, Tô Duy không bật đèn, dùng chân đem cửa đá ra,
giữ chặt vai Thẩm Ngọc Thư, đem hắn đè lên tường điên cuồng hôn.
Thẩm Ngọc Thư đáp lại, trong bóng tối khẽ khàng truyền đến
tiếng quần áo ma sát cùng với âm thanh hôn môi đầy ám muội, nụ hôn quá nóng
bỏng, tiếng thở dốc không tự chủ tăng thêm.
Có lịch sử lúc nãy, Tô Duy cũng chẳng còn kiêng kỵ, cuốn
chặt lấy đầu lưỡi Thẩm Ngọc Thư, tùy tâm sở dục hôn mút, tay vươn tới thắt lung
anh, đem áo sơ mi kéo ra luồn vào bên trong, cảm nhận da thịt căng mịn bóng
loáng, "này đó" vừa bắt đầu khơi lên liền khắc chế không nổi, trượt
tay hướng về sau lưng xoa nắn.
"Chịu không nổi rồi?"
Từ trong thở gấp, Thẩm Ngọc Thư nói, Tô Duy hưởng ứng phát
ra cười khẽ, tạm thời dừng lại hôn môi, hơi hơi lui về phía sau.
Trong phòng không kéo rèm cửa sổ, dựa vào bên ngoài ánh
sáng nhàn nhạt, Thẩm Ngọc Thư nhìn thấy Tô Duy nhuận hồng hai má, cậu uống
rượu, ánh mắt có chút mơ hồ, cái loại mơ hồ câu tâm mị phách.
Tim đập dồn liên hồi, ngay lúc Thẩm Ngọc Thư cho là hôn môi
kết thúc, Tô Duy lại một lần nữa hôn lên, một cái tay khác mở khóa thắt lưng
của anh, trực tiếp thăm dò vào khu vực mẫn cảm.
Nhiệt lưu dồn về phía bụng dưới, Thẩm Ngọc Thư giật cả
mình, Tô Duy cắn môi anh, cười ha hả nói: "Đây mới gọi là chịu không
nổi."
"Cậu say rồi."
"Chỉ uống mấy chén mà thôi, nếu mà uống nhiều thì đâu
thượng được anh."
"Thượng... A..."
Thừa dịp tửu hứng, Tô Duy liền đem Thẩm Ngọc Thư áp lên
tường, dùng nụ hôn phong kín môi anh.
Dục vọng khơi lên,
Tô Duy không nhịn được cọ đến Thẩm Ngọc Thư trên người, đối phương cũng phát
tình, rất có tinh thần mà ưỡn lên, đứng vững nơi bụng dưới.
Tô Duy động tác quá phiến tình, Thẩm Ngọc Thư không khỏi
phát ra rên rỉ, cảm giác tay cậu đưa tới chính mình nơi đó, anh do dự một chút
có hay không nên tránh, vật đó liền bị cậu nắm lấy.
Bộ vị nhạy cảm ma sát với các vết chai trên tay, có một
chút đau, theo trên tay lực đạo tăng thêm, đau nhói liền chuyển thành khoái
cảm, ngón tay bấm lấy linh khẩu, mang theo ác ý khiêu khích, Thẩm Ngọc Thư thân
thể run rẩy theo, anh cảm giác được có chất lỏng từ từ chảy ra, tai như tỏa
nhiệt, bất lực phát hiện mình thế mà rất yêu thích bị đùa bỡn như vậy.
Tô Duy dời môi, nghiêng đầu, bắt đầu hôn cắn vành tai cùng
gáy Thẩm Ngọc Thư, thấp giọng rên rỉ nói: "Giúp tôi."
Thẩm Ngọc Thư muốn hỏi giúp chuyện gì, lại đột nhiên sáng
tỏ, liền chiếu theo cách cậu đang làm, cởi ra thắt lưng cậu, nắm chặt căn
nguyên nơi đó.
Chất lỏng tràn ra thật nhiều, nơi đó đều ướt, trên tay dính
dính, tráng kiện, như là lập tức liền muốn phát tiết, anh cơ hồ có thể cảm giác
được gân mạch đang nảy lên.
Thẩm Ngọc Thư là học y, đối với huyệt vị trên thân thể
người nắm đến mức rất chuẩn, ngón tay dùng lực, chạm vào huyệt vị, Tô Duy
quả nhiên không chịu nổi, chủ động hướng tới gần phía anh, dùng ngôn ngữ thân
thể ám chỉ anh tiếp tục.
"Vẫn là lên giường làm tốt hơn, cậu sẽ thoải mái
hơn."
"Không, tôi càng muốn ở chỗ này thượng anh."
Tô Duy vòng chặt eoThẩm Ngọc Thư, cố ý nặn nặn, thấp giọng
cười hỏi: "Anh thích tư thế nào? Nói cho tôi biết, kỹ thuật của tôi nhưng
là rất tuyệt đó."
"Em là hỏi long dương thập bát thức? Tôi không có đặc
biệt thích cái nào."
Vào lúc này đàng hoàng trịnh trọng trả lời thực sự là thật
là làm cho người ta mất hứng, Tô Duy không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai
dùng tới hôn môi tuyệt chiêu.
Thẩm
Ngọc Thư xoa bóp vừa đúng mà kích thích kéo lên dục vọng, Tô Duy có chút không
kịp đợi, trực tiếp đem quần Thẩm Ngọc Thư cởi ra, định thực hiện âm mưu.
Thẩm Ngọc Thư vội vàng ngăn cậu lại.
"Gấp như vậy sẽ làm cậu bị thương."
"Sẽ không, tôi nắm chắc, kỹ thuật của tôi rất tốt nha."
Tô Duy kỹ thuật có tốt không, Thẩm Ngọc Thư cũng không hề
để ý, bởi vì này đối với anh mà nói việc đó hông quan trọng, còn cái gì tư thế gì
kia cũng không phải là trọng điểm, vì theo anh cách tốt nhất là trực tiếp động
thân làm mẫu cho ai đó.
Về phần Tô Duy có phải là muốn xem hay không, Thẩm Ngọc Thư
cũng không nghĩ tới, đối với anh, chuyện gì bất lợi anh liền không quan tâm.
Tại loại này trực tiếp mà lại kích thích tứ chi giao lưu,
hai người lý trí đều bị dục hỏa thiêu đốt không còn, theo bản năng, bọn họ rất
nhanh liền cởi sạch giải trí cảm nhận bằng thực thể.
Đôi mắt đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối, Tô Duy nheo
mắt lại con ngươi, đảo qua Thẩm Ngọc Thư lõa thể, khóe môi chậm rãi câu dẫn.
"Vóc người của anh rất đẹp."
"Cậu cũng rất đẹp."
Thẩm Ngọc Thư hưởng ứng kèm theo một tiếng hút không khí,
Tô Duy bất ngờ cắn anh, lại không nhẹ, muốn nói đau, cũng không tới đau đến
không cách nào nhịn được, nhưng chính là như là bị cái gì cào đến ngứa ngáy
tâm hồn, không có cách nào lơ đi.
"Thật muốn ăn anh."
"Lời này tôi nói mới đúng."
Tô Duy thành công log out khả năng kiềm chế của anh, trước
đây bởi vì một ít bí mật ngăn cách, rất nhiều chuyện anh cũng không dám bày tỏ
với cậu, bất quá bây giờ không sợ, bọn họ đều hiểu được tình cảm của nhau,
không cần tiếp tục che giấu tâm tư của chính mình.
Thừa dịp Tô Duy chơi đùa, Thẩm Ngọc Thư nắm lấy hai tay của
cậu, xoay người, đem cậu hướng tường đè trụ, chiếm trước tiên cơ, trực tiếp đưa
bàn tay đặt tại bánh bao của ai kia dùng lực vò động.
"Này!"
Tô Duy quay đầu kháng nghị, Thẩm Ngọc Thư đúng lúc vòng lên
phần eo của cậu, nắm chặt vật kia xoa bóp âu yếm, đồng thời cúi đầu liếm láp
cột sống, đầu lưỡi thuận theo đường cong một đường liếm xuống, Tô Duy thân thể phát
ra run rẩy, tiếng thở dốc cũng run run, thoạt nhìn phi thường hưởng thụ.
Thẩm Ngọc Thư với lọ chất lỏng trên giá, cái thời đại này
cái gì đều dễ dàng, liền ngay cả các loại vật chuyên dụng chuyện phòng the tùy
thời bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra được, anh đem nắp vặn ra, lấy một chút ở
trong lòng bàn tay, dựa vào dịch trơn đưa tay dò vào khe nhỏ.
Cơ thể bất chợt bị dị vật xen vào, Tô Duy thần trí nhất
thời thanh tỉnh rất nhiều, động khuỷu tay, lẩm bẩm mắng: "Tưởng thượng tôi,
Trầm Vạn Năng anh còn chưa có cửa đâu."
"Cậu say rồi, phụ trách hưởng thụ là tốt rồi, lần sau
cho cậu tới."
Thẩm Ngọc Thư nói mà không hề có chút thành ý, Tô Duy còn
muốn phản bác, bên dưới liền tăng lực, cậu bất giác mất đi khí lực, Thẩm Ngọc
Thư liền nhân cơ hộichen thêm vào, từng tấc lấn sâu.
"Uhm... Ha..."
Tô Duy phát ra âm thanh hút không khí, đấu tranh tâm lý dữ
dội a, bất đắc dĩ cậu bây giờ vô lực phản công, người nam nhân kia cố tình
khiêu khích, ngón tay tại vách trong non mềm không ngừng tìm kiếm, điểm mẫn cảm
bị đụng phải, xúc cảm dâng trào, cậu chính là không chỉ không có khí lực phản
kháng mà thậm chí còn mất đi ý chí chiến đấu, chỉ muốn hưởng thụ từng trận khoái
cảm.
"Tên khốn nhà anh..."
Hơi thở đứt quãng, thanh âm mềm nhũn, càng giống như là
biểu đạt thoả mãn, lại như đang thúc giục —— khát cầu nha.
Lần này Thẩm Ngọc Thư tiếp nhận đề nghị của cậu, chuyển binh,
sau pha khởi động, thủ thế đứng vững tại hoa tâm, thuận theo mật khẩu không
ngừng rung động tiến vào.
Tô Duy lần thứ hai hét lên kinh ngạc, bắp thịt toàn thân
đều không tự chủ được căng thẳng.
Tuy rằng không đau quá mức thừa nhận, nhưng mà kích cỡ đồ
thật sao có thể đơn giản như vài ngón tay lúc trước, đặc biệt là đối với kẽ
chưa bao giờ có trải nghiệm qua mà nói, như vậy tiến vào cỡ nào thống khổ cỡ
nào khoái cảm a.
Cậu căng thẳng liền trực tiếp ảnh hưởng đến Thẩm Ngọc Thư,
bị cắn rất chặt, hoa tâm sốt sắng co rút lại, vách trong cường liệt áp bức,
mang cho anh cực hạn khoái cảm, muốn đâm vào nơi càng sâu rong ruổi.
Anh vuốt ve Tô Duy nói, nói: "Thả lỏng, thả lỏng một
chút."
"Chính anh thử xem bị người làm, có thể buông lỏng hay
không!"
Tô Duy tức đến nổ phổi, đôi mắt phủ một tầng sóng nước mang
mang, trái lại càng thêm mê hoặc, Thẩm Ngọc Thư
động lòng, cúi đầu hôn môi hôn cổ của cậu, nhiệt tình liếm láp.
Tô Duy từ từ thanh tĩnh lại, tận lực buông lỏng thân thể,
Thẩm Ngọc Thư chuyển động, tuy lúc đầu có cảm giác đau đớn cùng ngột ngạt cảm
giác, tràng vách hơi đau nhưng lại như có ngọn lửa đang thiêu đốt, dục hỏa
khiến cho nơi yếu mềm tê ngứa cùng nôn nóng, kỳ quái chính là, ngoại trừ vừa
bắt đầu đau đớn mang đến mâu thuẫn ở ngoài, cậu thế mà không quá bài xích, trái
lại cảm thấy rất hưởng thụ.
Thẩm Ngọc Thư kỹ thuật rất ngô nghê, cũng rất trực tiếp,
đại khái chính là dùng loại trực tiếp này biểu đạt lấy lòng, không cần cái gì
phiến tình hay thành thục âu yếm, giao cấu vốn là thuộc về bản năng của động vật,
đơn giản thô bạo, trái lại càng có thể đánh động lòng người.
"Bên trong nóng quá, Tô Duy,... quá chặt..."
Nam nhân ở phía sau đĩnh động eo, thở dốc, Tô Duy đỏ mặt,
thật không thể nào tưởng tượng được này cái tên mặt than gia hỏa này lại có
thể nói ra những lời như vậy, Thẩm Ngọc Thư động tác quá kịch liệt, cậu kìm lòng
không đặng nghênh đón anh, phát ra âm thanh rên rỉ.
Tô Duy phối hợp khiến Thẩm Ngọc Thư càng động nhanh hơn, thuận
lợi mà tiến vào càng sâu, anh tách ra hai chân Tô Duy, tìm đúng vị trí lần thứ
hai đảo đi vào. Điểm mẫn cảm thỉnh thoảng bị đụng chạm ma sát, Tô Duy không
chịu nổi, lượng lớn chất lỏng từ linh khẩu chảy ra, cậu khó nhịn mà lắc đầu,
muốn tránh né công kích, Thẩm Ngọc Thư lại nơi nào chịu thả, ở phía sau nhanh
chóng đánh cắm vào, liền thỉnh thoảng chăm sóc vật bé nhỏ của ai kia.
Hai phía giáp công khiến Tô Duy quên mất đau đớn ban đầu,
chỉ cảm thấy hạ thân toàn bộ đều bị chiếm cứ, trong cơ thể bị động nhận lấy vật
lớn va chạm, mãnh liệt đến không thể chịu đựng nổi, ngón chân không tự chủ
được co lại, eo tựa sát trên tường.
Thẩm Ngọc Thư cúi đầu hôn cậu, cường liệt khoái cảm bất ngờ
theo cột sống lan tỏa toàn thân, cậu không tự chủ được run lên, ánh mắt mông
lung, chỉ cảm thấy dưới bụng nóng lên, chất lỏng đánh vào yếu đuối trong vách
thượng, không hề phòng bị, cậu nghẹn ngào nức nở, cảm xúc mãnh liệt leo tới
đỉnh điểm, bụng dưới co quắp một trận, bắn ra.
Nhận xét
Đăng nhận xét