[Song Diệp] Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang - Chương 1
Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang
Chương 1: Tụ Hội
Ngàn sơn ngân điểu Vân Châu, vạn gia bảo khí tàng lưu hải,
Thu Diệp hốt hạc lan chu thượng, thôi phát cựu hữu bao nhiêu sầu.
Một vẻ ngoài mộc mạc, tuy vậy mỗi một cành cây ngọn cỏ, mỗi hoa mỗi lá, từng chiếc bàn từng chiếc ghế đều biểu thị khí độ kiến trúc thế gia, phía trên cửa có treo một tấm bảng, dâng thư bốn chữ lớn: “Thu Diệp Sơn Trang”.
Bên trong trang có người, trừ chủ nhân và người hầu, còn có khách nhân.
Yến tiệc mời khách đều đã được dọn lên, có huân tố bát trân mười sáu món, còn có một phần mì sợi, nhìn qua tưởng chừng như đơn giản, thế nhưng đao công làm ra lại vô cùng phức tạp. Một đầu bếp, muốn đạt đến bậc này đao công, thâm niên cũng phải theo học ít nhất bảy tám năm.
Nhìn kỹ lại, phần mì mảnh như sợi tóc kia chính là được tạo thành bởi đậu phụ non.
Mỗi bàn tiệc đều có người ngồi, mỗi nơi một vẻ khách nhân khí độ bất nhất, nhưng đa phần hòa hợp lạ kỳ.
Chỉ có một bàn ngoại lệ.
Chủ tọa bàn này, anh tuấn phi phàm, hơn nữa thân hình cao lớn hơn người, thế nhưng nhìn xem bộ dáng của hắn, mang đến một loại khí thế, tuy không quá thành thục thận trọng, nhưng cũng xem như là một kẻ có tố chất lãnh dạo quần hùng.
Bân cạnh hắn có một người đàn ông đã lớn tuổi, còn gọi hắn “Tường ca”, thật là không biết mặt mũi để đâu rồi.
Một bàn khác phía bên trái nhìn sang bàn này, thiếu niên nhìn quá ngứa mắt, muốn tới khiêu khích hai câu, lại bị chũ thượng bên đó, một thiếu niên ngọc thụ lâm phong vỗ vai ngăn lại: “Thiếu Thiên”.
“Ngươi xem đám người bọn họ”. Thanh niên vừa bị điểm tên bất bình: “Diệp Thu hài cốt còn chưa lạnh...”.
“Đừng nói nữa”. Người kia lắc đầu: “Hắn nếu còn ở đây cũng không thích ngươi vì hắn mà đánh nhau”.
Lúc này, chủ sự của Thu Diệp sơn trang rốt cuộc cũng đến.
“Các vị đều là những nhân vật nổi danh chốn giang hồ”, người vừa tới lên tiếng, “Hôm nay Thu Diệp sơn trang thỉnh các vị đến đây, một là tỏ hàm ý muốn kết giao của trang chủ với chư vị, hai là Thu Diệp sơn trang có việc muốn cầu cạnh ”.
“Ha ha, có lòng kết giao thế sao chủ nhân các ngươi không xuất hiện”. Một người mang dáng vẻ kiêu căng khó thuần lên giọng hỏi.
“Đây cũng là nguyên nhân mà chúng ta muốn cầu cạnh các vị. Gia chủ của chúng ta mấy ngày trước trúng phải một loại kỳ độc, tên là Phản Hồn hoa, tuy rằng vẫn có thể dùng nội công áp chế, thế nhưng nếu không có một loại dược mang tên Ly Hồn thảo làm thuốc giải, chỉ sợ vẫn khó có thể làm bảo toàn tính mạng. Các vị đang ngồi đây nếu như có thể tìm được loại cỏ này, Thu Diệp sơn trang nguyện dùng một vật bên trong bảo tàng trăm năm của gia tộc để cảm tạ”.
Câu nói này làm toàn trường ồ lên kinh ngạc.
Thu Diệp sơn trang là nơi nào?
Cái này cần phải nói tới mấy trăm năm trước. Lúc đó trên giang hồ có bốn người tiếng tăm lừng lẫy như mặt trời ban trưa, danh xưng tứ kiệt, thế nhưng bốn người họ cũng chưa từng “Hoa sơn luận kiếm”, “quyết chiến giang hồ” hay có “khoái ý ân cừu” nào như những nhân sĩ giang hồ thường thấy, ngược lại bọn họ là hảo bằng hữu, cho đến chung thân cũng không nháo chuyện gì mất mặt.
Nhưng bốn người này kết cục lại không giống nhau.
Trong đó có một vị, ngay tại đại hội võ lâm mọi người tín nhiệm bầu hắn làm Minh chủ, hắn lại sai người bưng lên kim bàn, ở trước mặt mọi người rửa tay gác kiếm.
Hắn nói là như này:
“Thế gian này vạn vật đổi dời, chính ngọ thì trắc, nguyệt doanh thì lại thiệt thòi, bây giờ ta được mọi người tín nhiệm như vậy, khiến cho lòng nặng âu sầu. Từ nay về sau ta rửa tay gác kiếm, không động đao binh, không hỏi đến chuyện võ lâm thế sự, thế nhưng cũng cầu mọi người hôm nay cho ta một phần mặt mũi, đáp ứng ta một cái thỉnh cầu, sau này phàm là chuyện làm ăn của ta, mong rằng bất luận liên quan đến cái gì, ân oán giang hồ vướng đến cũng xin dừng lại, các vị muốn giải quyết, cũng xin giải quyết theo thương trường quy tắc, trên thương trường, cũng xin không dùng quy tắc giang hồ đạo nghĩa ân cừu đến cư xử, vào cửa đều là bằng hữu, có tiền chính là khách nhân, hi vọng ngày ta khai trương, các vị cũng cho ta một phần mặt mũi”.
Người này cũng là một kỳ tài kinh thương, chuyện làm ăn càng làm càng lớn, ngành nghề cũng mở rộng.
Thời gian sau giang hồ cũng có một cái luật bất thành văn dựa trên quy củ của Thu Diệp sơn trang.
Bất luận là người nào, chỉ cần tiến vào Thu Diệp sơn trang dưới tư cách hành thương, là có thể tạm thời tránh thoát truy sát, thế nhưng chỉ cần rời khỏi danh nghĩa Thu Diệp sơn trang, vậy thì tất cả như cũ.
Thu Diệp sơn trang quả thật từ đó không hỏi đến võ lâm thế sự, thế nhưng khách thương của hắn đều đa phần là người trong võ lâm.
Có thể làm được điều này, chẳng phải là vô cùng đáng sợ sao?
Quan trọng nhất, phàm là võ lâm hào kiệt đều sẽ yêu thích trân bảo, bí kíp, lúc này cũng chính là dựa vào con đường buôn bán của Thu Diệp sơn trang.
Hoặc là mua bán, hoặc là giao dịch, hoặc cái khác.
Thu Diệp sơn trang trang chủ, về sau dần lui vào hậu trường.
Mấy trăm năm sao, trang chủ của Thu Diệp sơn trang đã trở thành một thần nhân bí ẩn, là một sự tồn tại không thể giải đáp của giới võ lâm.
Nhận xét
Đăng nhận xét