Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang - Chương 2: Thiên Cơ
Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang
Chương 2: Thiên Cơ
Thu Diệp sơn trang bảo tàng chính là chứa vô số bí kíp lẫn kỳ trân dị bảo, tự nhiên trở thành ao ước của các đại môn phái, đại cao thủ toàn võ lâm. Dù chỉ được chọn một cái, cũng có thể khiến người ta động lòng không thôi, bởi vậy chủ sự vừa dứt lời, khách nhân trong đại tiệc liền cùng nhau quây quần thảo luận kịch liệt, không phải là phân biệt thảo luận theo từng môn phái, mà là một đám người cùng nhau một bên đàm luận, một bên lại len lén hướng mắt về một cái bàn.
Cái bàn này ngồi đều là thanh niên trẻ tuổi, chủ thượng cũng chưa tới ba mươi, thế nhưng là một người khiến người ta nhìn một lần liền không thể quên được.
Này cũng không phải là vì hắn anh tuấn mỹ miều hay đáng sợ xấu xí, chẳng qua người này trời sinh dị tượng, một bên mắt thì như người bình thường, một bên lại quá to đi, chính là một đôi mắt bồ câu chân chính.
Bị mọi người hướng mắt về phía này cũng là có nguyên nhân.
Hắn chấp chưởng Trung Thảo Đường, chính là một danh phái có tiếng y độc song tu trên giang hồ, sơn môn còn có vườn thuốc chuyên dụng, nếu là cầu thuốc giải, đương nhiên Trung Thảo Đường liền chiếm ưu thế hàng đầu.
Thu Diệp sơn trang chủ sự là một người rất giỏi nhìn mặt đoán ý, nhìn phản ứng của mọi người, liền dùng ánh mắt nóng bỏng trông mong hướng về phía đó.
Chỉ là không ngờ hắn thế nhưng lại lắc đầu nói: “Các vị cũng đừng nhìn ta nữa, Phản Hồn Hoa, Ly Hồn Thảo tuy đều là thảo dược, kỳ thực là có phương pháp phối chế vô cùng đặc thù, ta cũng chỉ từng nghe nói một lần, chưa từng được thấy, là từ chưởng môn tiền nhiệm mà biết thôi. Vi Thảo xưa kia có một vị y độc đứng đầu Phương Sĩ Khiêm tiền bối, hắn từng có được hai loại thuốc này, định dùng nghiên cứu, thế nhưng chưa kịp thực hiện liền bị người ám hại, cướp đi rất nhiều dược vật lẫn độc vật quý hiếm, trong đó có cả Phản Hồn Hoa, Ly Hồn Thảo”.
“Không biết là ai cư nhiên lại có thể ám hại một trong mười danh bài đứng đầu võ lâm hơn nữa lại là người có khả năng dụng độc vô tung như Phương Sĩ Khiêm tiền bối? Lại còn đắc thủ? Hắn ám hại Phương Sĩ Khiêm tiền bối không lẽ chỉ để cướp thảo dược thôi sao?”. Có người đưa ra nghi vấn.
“Người này lúc đó che mặt, hắn tuy rằng cướp đồ thế nhưng cũng không có ý định đả thương tiền bối, hơn nữa lại cướp đi cả thảo dược lẫn độc dược mà tiền bối đang nghiên cứu, thế nên tiền bối suy đoán, người này hẳn là một y độc song tu cao nhân, chỉ là tính khí có chút quái dị”.
“Đúng là kỳ lạ. Tinh thông y độc lại là cao thủ vô công thượng thừa, thế mà trên giang hồ lại không có tiếng tăm, không lẽ người này cứ đột nhiên xuất hiện vậy sao?”.
Vừa nói ra, mọi người liền hoàn toàn đồng ý.
Nói cũng phải, người tinh thông y độc trên giang hồ không nhiều, đối thủ lại là Phương Sĩ Khiêm, ai cũng không dám chắc là mình đắc thủ. Y độc, võ công có thể cùng Phương Sĩ Khiêm sánh vai, đến nay cũng chỉ có thể là vị kia Vương Kiệt Hy chưởng môn chấp chưởng Trung Thảo Đường trước mắt, cùng với một vị nổi danh thần toán Trương Tân Kiệt.
Nhưng mà Vương Kiệt Hy thì cần gì phải ám hải Phương Sĩ Khiêm, Trương Tân Khiệt lại là người lấy trí vang danh, khó có thể tưởng tượng hắn lại làm việc ám hại khuất tất như vậy. Mà người đến dự tiệc hôm nay, gần như là toàn bộ giang hồ cao thủ đã được đề danh trên bảng.
Tiếp tục thảo luận cũng không thể có kết quả gì khác, chưởng môn môn phái, độc hành hiệp sĩ, lần lượt cùng Thu Diệp sơn trang chủ sự cáo biệt, cũng hẹn khi nào có thêm tin tức mới sẽ cùng thương lượng, sau đó liền rời đi.
Lam Khê Các là một trong ba môn phái mạnh nhất trong giang hồ thời gian gần đây, chưởng môn vừa kế nhiệm, tuổi cũng không lớn, võ công cũng không mạnh lắm, thế nhưng chính là người đè lại “Thiếu Thiên” vị kia.
Thanh niên này tên Dụ Văn Châu, thân cao dáng ngọc, làm người ôn hòa, không nóng không lạnh, có thể khiến cao thủ võ lâm như Hoàng Thiếu Thiên quy về hắn dưới trướng, liền thấy được ít nhiều bản lĩnh.
Lúc này Hoàng Thiếu Thiên thấy mọi người rời đi, liền không kiềm chế nổi, có một đống lời muốn cùng chưởng môn sư đệ đàm luận.
Không sai, tuy rằng Dụ Văn Châu lớn tuổi hơn Hoàng Thiếu Thiên, thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại là quan môn đệ tử chân truyền của đại chưởng môn, từ nhỏ đã được đưa về Lam Khê Các, đúng là sư huynh của Dụ Văn Châu.
Hoàng Thiếu Thiên tâm tình không được tốt, nguyên nhân cũng là vì câu lúc nãy mà hắn nói trong bữa tiệc “Diệp Thu hài cốt còn chưa lạnh”.
Diệp Thu cùng Hoàng Thiếu Thiên giao tình thâm sâu, là từ mười năm trước không đánh không quen biết, từ đó mỗi lần gặp mặt, Hoàng Thiếu Thiên dù có nói nhiều tới đâu cũng bị Diệp Tu hai câu đánh gãy, song song ác khẩu, tuy rằng lúc nào đối đáp cũng thua, nhưng nghĩa tình Hoàng Thiếu Thiên đối với Diệp Tu không hề giả.
Diệp Thu thuộc Gia Thế, có người nói Gia Thế ban đầu chính là nhờ một tay hắn cùng Đào Hiên cùng một vị cố nhân đã quy tiên bằng hữu cùng sáng lập, thế nhưng vừa có tin dữ, hắn hành tẩu giang hồ bị người ám hại, trung kiếm mất mạng.
Nhưng mà vừa nãy ở bữa tiệc, Dụ Văn Châu nhìn thấy Gia Thế chủ sự hiện tại chính là một nhân sĩ vừa mới nổi danh trên giang hồ, Tôn Tường, người này tuy võ công cao cường nhưng tương đối dễ dàng kích động, Gia Thế vì sao, lại đem chức chủ sự? Nghĩ tới đây, Dụ Văn Châu không khỏi buông tiếng thở dài.
“Sư đệ, ngươi nói xem lần này mục đích của Thu Diệp sơn trang là cái gì? Chúng ta rốt cuộc có cần phải đi tìm Ly Hồn Thảo hay không?”. Hoàng Thiếu Thiên lúc này không còn có thể đếm được số lượng từ đã nói như thế nào thực tức giận về Gia Thế, hoài niệm về Diệp Thu hay là Diệp Thu làm sao có thể chết được, rốt cuộc cũng quay lại chính sự.
“Đương nhiên phải tìm, cho dù không phải là tìm vì Thu Diệp sơn trang”. Dụ Văn Châu nói: “Tuy rằng Lam Khê Các rất mạnh, thế nhưng cho dù là bất kỳ môn phái nào, cũng phải mạnh cả về tiền tài, mà cái mà Thu Diệp sơn trang không thiếu, đó chính là tiền. Nếu Thu Diệp sơn trang hứa lấy thâm tạ, như vậy chúng ta liền cân nhắc. Huống hồ, Thu Diệp sơn trang còn có một thứ võ lâm chí bảo mà toàn thể võ lâm không thể không động lòng”.
“Thu Diệp đồ?”. Hoàng Thiếu Thiên đã từng nghe nói qua tin đồn này.
“Đúng, chính là Thu Diệp đồ”. Dụ Văn Châu hướng mắt ra ngoài cửa sổ, “Bởi vậy chúng ta phải nghĩ biện pháp để tìm một người”.
“Người nào?”.
“Một người biết rất nhiều võ công, lại khiến người ta không nhìn ra tư lịch, y độc song tu, lại là người nắm giữ vô số tin tức ngầm trong thiên hạ”.
“Còn có người như vậy sao?”. Hoàng Thiếu Thiên trợn to hai mắt.
“Đương nhiên là có”. Dụ Văn Châu nói: “Ta từng cùng hắn diện kiến một lần. Hắn xưa nay hành tung thần bí, thế nhưng hắn có một cái thân phận mà ta nghĩ ngươi cũng không xa lạ gì, chính là Thiên Cơ lâu Lâu chủ”.
“Thiên Cơ lâu Lâu chủ? Không phải là cái Ba Tư gì đó gọi là Hoa Khôi sao?”.
“Đương nhiên không phải, Hoa Khôi là nữ, nhưng mà ta biết, Thiên Cơ lâu Lâu chủ nhưng lại là một nam nhân”.
Nhận xét
Đăng nhận xét