Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang - Chương 3: Cựu Ức

Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang
Chương 3: Cựu Ức


Lúc đó Dụ Văn Châu vẫn còn là một đệ tử bình thường không được coi trọng ở Lam Khê Các, đến thời điểm phải hạ sơn lịch luyện.

Bạc không nhiều, hắn lại là người khá tiết kiệm, bởi vậy cũng có lúc phải qua đêm trong miếu hoang.
Đêm hôm đó, trời mưa không dứt, hắn hối hận biết vậy đã đi kiếm cái khách điếm trọ một đêm rồi, vừa định đi kiếm đồ che lại cửa miếu, liền thấy một hắc y nhân che mặt dùng khinh công thân pháp như phi yến phiêu nhẹ tiến vào trong miếu, sau đó một âm thanh nhẹ nhàng truyền vào tai hắn: “hum, lát nữa sẽ có người đến, nhớ nói là chưa từng gặp ta”.

Nói xong liền điểm huyệt đạo của hắn, chỉ dùng lực nhẹ, qua nửa nén hương liền tự giải khai, nhìn xung quanh miếu, thế nhưng người cũng đã đi từ lúc nào. Lúc này, liền thấy rất nhiều người hướng nơi miếu chạy tới.

Thấy hắn đứng ở cửa miếu kéo mành che mưa, liền tiến  lên hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi vừa rồi có thấy ai chạy qua đây không?”.

Dụ Văn Châu suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.

Những người kia xem ra có chút thất vọng, Dụ Văn Châu ngẩng đầu nhìn lên, trong màn mưa giăng giăng có một người đang che ô, tuổi lớn hơn mình một chút, thân hình đứng trong mưa như một mũi đao, tựa hồ như đã trui rèn qua muôn vàn thử thách. Những người kia đều đối với người này rất cung kính. Có người chạy tới nói với hắn cái gì đó, người kia kinh ngạc đứng tại chỗ, ngước mắt nhìn một trời vũ hoa, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Hồi lâu sau, những người này rời khỏi, Dụ Văn Châu bắt đầu nổi nóng, lại thấy hắc nhân y xuất hiện, kéo xuống mạn che mặt, véo véo cái người đang nổi nóng trước mặt.

Dụ Văn Châu lúc nhỏ cũng không phải như sau này là người trông thì độ lượng, trong lại bày mưu nghĩ kế, hắn nhìn hắc nhân y lúc này với người che ô lúc nãy giống hệt nhau, nhưng người này màu da trắng tái, vẻ mặt biếng nhác, ngồi xổm bên cạnh mình không hiểu sao lửa giận cũng bay luôn.

“Gây dựng sự nghiệp thiệt không có dễ dàng a, ta mở một cái thanh lâu, cần tiền, về nhà định trộm hai cái cá hoa vàng của đệ đệ, thế mà hắn huy động một đám người đông như vậy đến truy ta, trời mưa to như vậy, ngươi nói ta sống thiệt dễ dàng sao? Tiền trả cho đám người kia còn hơn cả hai cái cá hoa vàng mà ta trộm nữa”.

Dụ Văn Châu nghe người này oán giận, nghĩ thầm người này võ công thật sự cao hơn mình rất nhiều, tâm trạng bất an đề phòng, nhưng mà cũng không có dám vọng động. Thêm nữa dựa vào nền tảng giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ hắn được dạy, nghe người này nói “Ta mở một cái thanh lâu”, nhất thời thấy người này tuy tuấn tú tao nhã không ngờ lại định đi làm cái sự nghiệp đồi bại, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, người này nhìn vậy mà lại là mặt người dạ thú.

Người kia thấy sắc mặt hắn biến đổi không ngờ “phì phì” bật tiếng cười.

“Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”. Người kia híp mắt hỏi hắn.

“Dụ Văn Châu”. Dụ Văn Châu báo tên thật, hắn lúc này còn chưa có nhiều kinh nghiện du hành giang hồ, người kia vừa cười.

“Ta xem có vẻ lớn tuổi hơn ngươi, ta gọi ngươi là Vắn Châu nhé. Ngươi xem ngươi đối với ta đề phòng, rồi lại báo tên thật cho ta, quả không sợ giang hồ hiểm ác a”. Mấy từ cuối âm điệu của hắn chuyển lên cao, còn xoay chuyển mấy tầng âm, như là chế nhạo Dụ Văn Châu, rồi lại bổ sung một câu, “Nhưng là rất đáng yêu, đồng thời, cái tuổi của ngươi trầm ổn cũng không nhiều, ta thấy ngươi sao này sẽ làm nên sự nghiệp a”.

Dụ Văn Châu quyết định sẽ không cùng hắn tiếp lời.

Bên ngoài mưa rất lớn, hai người ở bên trong miếu cùng nhau sưởi ấm, người kia trầm mặc một hồi hiển nhiên là thấy rất tẻ nhạt, lại lựa chịn đi làm phiền hắn: “Ta nói Văn Châu a, vừa nãy là vẻ mặt của ngươi không giấu được a. Sẽ không phải là kì thị ta kinh doanh thanh lâu đi”.

Dụ Văn Châu không nói. Người kia lại tiếp tục huyên thuyên:

“Ngươi có biết, trên đời này, có những người nhất định phải tiến vào thanh lâu không. Sẽ không phải bởi vì ta có mở hay không mà thay đổi, nhưng lúc ta mở, lại có thể giúp một ít người sa cơ lỡ vận bước chân vào thanh lâu kia sống tốt hơn một chút. Tỷ như, mang tội tham ô quan lại, nữ quyến sẽ trở thành quân kỹ, lại tỷ như có loại cha mẹ ham mê cờ bạc, nhi nữ có chút sắc đẹp, liền bị gán làm tôi tớ, còn có bọn buôn người, bọn họ chỉ cần biết người trong tay bán được là bao nhiêu. Một nhà thanh quan quán, so với những nơi nhân nghĩa đạo đức, tựa hồ so với những người này có ích hơn nhiều”.

Hắn thế nhưng lại vì Dụ Văn Châu mà không nhanh không chậm giải thích.

Người này võ công rất cao, chí ít Dụ Văn Châu lúc đó không nhìn ra sâu cạn, lại có một đệ đệ như thế, nói vậy xuất thân càng bất phàm, nhưng hắn lại đang vì Dụ Văn Châu mà nhẹ nhàng giải thích.

Tuy rằng lời giải thích này chẳng qua là cho bớt tẻ nhạt.

Rất nhanh hắn lại ném ra thêm một câu chốt hạ: “Thế nào? Có phải cảm thấy ta nói đặc biệt có đạo lý?”.

Tuy rằng đây là lời nói thật, thế nhưng kết hợp với từ hắn nói ra kèm với cái khẩu khí kia, liền thấy rất gợi đòn, lạ là Dụ Văn Châu lại rất nghiêm túc trả lời: “Tiền bối quả nhiên là cao nhân, suy nghĩ thâm sâu như vậy trước nay vãn bối chưa từng nghĩ tới”.

Ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy người kia một mặt đầy tiếu ý mà nhìn hắn: “Ta còn đang suy nghĩ, ngươi có thể hay không lại mất hứng rồi, không nghĩ tới tiểu huynh đệ ngươi ở tuổi này hành tẩu giang hồ lại không có kích động, thật sự phải nhìn bằng cặp mắt khác a, sau này tuyệt đối sẽ làm nên đại sự”.

Hắn rõ ràng cũng là thanh niên trẻ tuổi, thế nhưng lúc này gọi tiểu huynh đệ lại không khiến Dụ Văn Châu cảm thấy tức giận.

Lúc rời đi, người kia đưa cho hắn một tấm thẻ bài, nói rằng: “Đây là sinh ý của ta, thanh lâu chỉ là bước đầu tiên, ngày hôm nay ngươi thay ta chặn được đệ đệ, chờ ta dựng xong sự nghiệp, ngươi có thể đem tín vật này đi đổi lấy một tin tức mà ngươi cần. Cái này ta vừa thiết kế đó, mới làm được có mười cái”.

“Tin tức?”. Dụ Văn Châu khi đó còn không biết được tin tức kia có giá trị gì, đợi đến thời điểm hắn hiểu được, Thiên Cơ lâu đã trở thành nơi bán tin tức bậc nhất giang hồ. Nếu như muốn biết tin gì, cứ đến Thiên Cơ lâu, dựa vào mức độ trọng yếu của tin tức sẽ có một mức thu phí hoặc vật phẩm trao đổi tương ứng làm điều kiện.

Sau đó Dụ Văn Châu có nghe được một số thông tin về Thiên Cơ lâu, Thiên Cơ lâu cách tổ chức và phương thức lan truyền tin tức vô cùng bí ẩn, rất nhiều phương thuốc phối giải độc dược, lai lịch của nhân sĩ bí ẩn giang hồ, này nọ đều có thể đến Thiên Cơ lâu làm giao dịch mà có được đáp án.

Nhưng mà Thiên Cơ lâu cũng có quy tắc, song phương giao dịch là bảo mật, hơn nữa, Thiên Cơ lâu có thể tiết lộ bí mật, nhưng người mua lại không được tiết lộ bí mật, bằng không Thiên Cơ lâu sẽ đem người này xếp vào danh sách đen, có hay không trả thù cùng những việc có liên quan không ai biết được, chỉ là từ xưa đến nay, người người cùng tuân thủ.

Thiên Cơ lâu sản nghiệp lớn tới đâu không ai biết, thế nhưng Phượng Tê Ngô là sản nghiệp của Thiên Cơ lâu là không thể nghi ngờ. Bởi vì tòa thanh lâu này chính là nơi Thiên Cơ lâu dùng để giao dịch tin tức, thậm chí có truyền thuyết đồn rằng, Thiên Cơ lâu lâu chủ cùng Phượng Tê Ngô lão bản chính là cùng một người.

Nhưng Dụ Văn Châu biết không phải.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Phượng Tê Ngô lão bản lại là một cô nương.

Cô nương đến từ Ba Tư này lai lịch thần bí, “Hoa Khôi” là tên nàng tự đặt, nàng nói, nghe nói Trung Nguyên nữ tử xinh đẹp nhất mới được gọi là Hoa Khôi, cho nên, nàng tự gọi mình là Hoa Khôi.

Dụ Văn Châu xoa xoa tấm thẻ bài khắc hai chữ Thiên Cơ trong tay, đột nhiên, rất muốn gặp người ẩn sâu trong trí nhớ kia.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

All Diệp Ai là tiểu Sweetheart của Diệp Tu

Vương Bất Kiến Vương _Ngoại Truyện: Thích Duyên

[TCCT]_[Hàn Diệp] Lão Hắc Long Cùng Trào Phúng Phượng 1-7