Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang Chương 6: Lựa chọn
Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang
Chương 6: Lựa chọn
“Phách Đồ Trương Tân Kiệt gửi bái thiếp đến? Hắn đến một mình sao?”. Tại Thu Diệp sơn trang phủ đệ, phía sau mành trúc, có người đặt câu hỏi.
“Hồi chủ nhân, hắn còn dẫn theo một tiểu tư chuyên xách hòm thuốc”. Báo cáo người sau mành, cung kính cuối đầu ba mươi độ, tuy rằng người sau mành không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn làm ra tư thái cung kính.
“Dặn dò nhà bếp, Bạch Thủy Dương, Phượng Vỹ Tô, Dụ Thanh Hoa, Lưu Ly Đào Nhân”.
“Vâng”.
“Đi xuống đi”.
Trương Tân Kiệt đến Thu Diệp sơn trang vào lúc gần trưa.
Quản gia sau khi xem xong phương thuốc hắn đưa đến, liền mời hắn dùng cơm, sau lại mời hắn vào nội phòng mời hắn thỉnh mạch cho trang chủ.
Vô Danh bây giờ khuôn mạch nhìn ra không phải là Vô Danh.
Hắn so với mấy ngày trước Trương Tân Kiệt nhìn thấy là hai khuôn mặt hoàn toàn khác biệt, thần sắc lúc này phi thường nhát gan, lúc Trương Tân Kiệt được mời đi thỉnh mạch, hạ nhân không cho hắn theo mà mời hắn đến gian phòng của người hầu.
“Vị công tử này ngươi cũng dùng cơm đi, chủ nhân của ngươi cũng không phải trong phút chốc có thể trở ra, cũng không nên ở đây chịu đói”. Hạ nhân Thu Diệp sơn trang phụ trách tiếp đón cũng rất thỏa đáng, thế nhưng “Trương An” lúc này hiện rõ vẻ lo sợ.
“Không cần không cần, nếu ta vừa ăn mà chủ nhân đi ra lại không tốt. Ta ở đây chờ chủ nhân là được rồi, cũng là trong phận sự của ta”.
Hắn lúc nói lời này còn mang theo ba phần căng thẳng, hai phần sợ sệt, người không biết nghe xong còn tưởng Trương Tân Kiệt rất hà khắc với hạ nhân.
Hắn như vậy trang chưa giống sao?
Có điều người tiếp đón hắn lần này không bị hắn lừa, đưa tay kéo hắn, tựa hồ rất nhiệt tình đãi khách.
Nếu như là Vô Danh, liền không dễ dàng bị giữ, nhưng đây là Trương An, thế nên tay hắn bị nắm chặt rồi.
“Ta nhớ đây đều là những món ngươi thích, lẽ nào vô liêm sỉ ca ca thật sự vô liêm sỉ đến mức đợi ta đút cho ngươi ăn sao?”.
Âm thanh này vang lên như sét đánh ngang tai,Vô Danh cả kinh muốn hất tay hắn ra, vốn dĩ hắn là nghĩ, bằng vào công phu của mình, cho dù bị thằng đệ đệ ngố kia nhìn thấu, ỷ vào việc đối phương không dám thực sự ra tay tổn thương mình, đối phó với đám cao thủ bên trong Thu Diệp sơn trang, thoát thân là tuyệt đối không có vấn đề gì, ai mà ngờ, thằng ngố đệ đệ kia thế mà tiến hóa rồi, biết khôn rồi, còn đi giả trang làm hạ nhân lừa ngược lại hắn.
Vô Danh đương nhiên không gọi là Vô Danh.
Sát thủ Vô Danh, cao thủ đương nhiên không Vô Danh. Mà này cao thủ lại có một cái tên hết sức bình thường, Diệp Tu.
“Ngươi làm bộ trúng độc”. Tuy rằng sớm đoán được tin đệ đệ hắn trúng độc là giả, bởi vì Thu Diệp sơn trang vốn vừa có Phản Hồn Hoa lại vừa có Ly Hồn Thảo, là lúc hắn còn nhỏ từ chỗ Phương Sĩ Khiêm nơi đó trộm về nghiên cứu sau đó đem về Thu Diệp sơn trang. Chỉ có điều cũng không phải vì trúng một loại mà ăn vào loại khác liền giải độc được, đặc biệt là Phản Hồn Hoa, phương pháp giải, chỉ là sợ đệ đệ của mình kiêu ngạo như vậy không chịu chấp nhận.
Lúc này bị giữ chặt cánh tay, Diệp Tu lệ tràn khóe mắt nhưng trước tiên vẫn là quở trách đệ đệ.
“Ai nói ta làm bộ?”. Nở nụ cười, hắn nắm cái tay còn lại của Diệp Tu đặt lên mạch môn của cánh tay mà mình đang nắm chặt lấy tay của Diệp Tu.
“Không phải Phản Hồn Hoa, ngươi trúng là Ly Hồn Thảo?”. Diệp Tu nghi hoặc, “Vậy sao ngươi không mời một nha hoàn đến dùng Phản Hồn Hoa giúp ngươi giải...”.
“Này là ta vừa trúng”. Đệ đệ của hắn nở nụ cười, “Ngay khi ta phát hiện ngươi trúng độc của Phản Hồn Hoa”.
Diệp Tu cuối đầu nhìn cánh tay mình đang bị nắm chặt.
Màu phấn hồng bắt đầu từ vị trí hay người tiếp xúc dần lan ra khắp trên toàn cơ thể hắn, hắn có chút khó có thể tin nhìn đệ đệ.
“Vô liêm sỉ ca ca, ở trong mắt ngươi, ta là dạng người như thế nào?”. Đối phương hỏi hắn, nhưng cũng không cần hắn trả lời mà cứ thế cười đến sung sướng, “Ta biết nhất định là có chút ngây thơ, có chút ngu ngốc, tâm tình chập chờn, là tiểu hài tử cần ngươi che chở đúng không?”.
Diệp Tu trúng Phản Hồn Hoa đã được một thời gian, thế nhưng hắn là y độc song tu, lại từng có nghiên cứu về Phản Hồn Hoa, bởi vậy liền có thể không chế tốt loại độc này phát triển trong cơ thể, thế nhưng lúc này lại có một người trúng Ly Hồn Thảo kế bên, Phản Hồn Hoa độc liền bắt đầu không thể khống chế, lan dần khắp cơ thể, thời điểm bị kéo đến bên giường đều chỉ giảy dụa nhẹ nhàng.
“Thế nhưng, ở trước mặt người khác, ta lễ nghi hoàn mỹ, liền ngay cả đáng đi đứng hay ngồi, mỗi một động tác, mỗi một tiếng nói, đều được trau chuốt kỹ càng, mỗi một câu nói của ta đều sẽ khiến người ta cảm thấy khéo léo thư thích, mỗi một cái tư thái của ta cũng sẽ làm cho người ta không thể xoi mói. Có biết như vậy là vì sao không?”. Diệp Tu đệ đệ vẫn tự họi tự đáp, “Chuyện này nghĩa là, ta đối với mọi người đều duy trì một khoảng cách. Mỗi lời ta nói khiến cho bọn họ thư thái, khiến cho bọn họ thoải mái, khiến cho bọn họ cảm thấy ta khéo léo, để bọn họ tán dương, nhưng đây cách là cách ta xa cách bọn họ. Điều này cũng có nghĩa, ta đối với bọn họ không thể có bất cứ tâm tình gì, Thu Diệp sơn trang trang chủ suy cho cùng chính là một lớp vỏ bọc mà ta dùng để sống, cũng đã chết cả tâm tính hoảng sợ, không có vui buồn, thế nhưng chỉ có bên cạnh ngươi, ta mới không như vậy.
Chính là...khi nghe người trong giang hồ nói rằng ngươi đã chết rồi, ta chỉ muốn là cùng ngươi trúng một loại độc mà thôi, không nghĩ tới ngươi còn sống trở về. Nếu như ngươi không trở lại, ta cứ thế mà chết đi là được, nhưng mà ngươi trở về rồi, ta từ nay tuyệt đối không có buông tay”.
Diệp Tu nghe hắn một hơi nói hết tâm tình, chỉ có thể thở dài.
Nhận xét
Đăng nhận xét