Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang Chương 7: Độc Dược
Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang
Chương 7: Độc Dược
Cầm Tâm Kiếm Phách
“Ta cảm thấy ta trang giống lắm”. Diệp Tu nói.
“Thế nhưng ngươi quên ngụy trang tay của ngươi”. Thu Diệp sơn trang trang chủ vỗ một cái, lập tức có người mang bồn tắm tiến vào, trong thùng gỗ đổ đầy nước nóng, “Hơn nữa ngươi cũng phải biết, một người nếu cùng một người chung sống suốt mười lăm năm dài, thì cho dù ngươi cho dịch dung thành bất cứ ai, hắn cũng sẽ nhận ra ngươi”.
“Lần sau ta sẽ làm thêm một đôi tay màu vàng nghệ, xem ngươi còn nhìn ra ta hay không”. Diệp Tu không thể làm gì, hắn chậm chạp không muốn tìm người giải Phản Hồn Hoa nguyên nhân cũng là vì cái phương pháp giải độc này hắn không kham nổi, hắn không tiếp thu được mình cùng một người xa lạ phát sinh quan hệ, nhưng mà nếu nhờ một người bạn đến giải độc, hắn sợ từ đó về sau không có cách nào đối mặt với người bằng hữu này.
Thế nhưng bây giờ, đệ đệ của hắn lại không cho hắn cơ hội lựa chọn, lại tự uống độc Ly Hồn Thảo, còn đang đem lớp dịch dung trên người bọn họ lau đi, lộ ra hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Thu Diệp sơn trang trang chủ có cái tên đúng chất Thu Diệp sơn trang, Diệp Thu. Mà cái tên đệ nhất thiên hạ nằm trên bảng cao thủ giang hồ kia cũng là Diệp Thu.
Nhưng chân chính chiếm đệ nhất thiên hạ trên giang hồ bảng suốt mười năm kia cũng không phải hắn, dùng tên của hắn, ca ca song sinh của hắn Diệp Tu.
Hiện tại, Diệp Thu đang đem cái người giả mạo kia áp trong thùng nước ấm, ôn nhu hôn môi.
Độc của Phản Hồn Hoa cùng Ly Hồn Thảo đã hoàn toàn phát tác, mà bên này tên cũng đã lắp vào cung, chỉ chờ kích phát.
Từng nụ hôn rù quyến cứ thế hạ xuống, có người nói, nhất tửu thiên hạ chính là chẩm tửu, bởi vì độc dược nếu không ngon, ai lại có thể cam tâm tình nguyện mà uống? Cũng giống như nấm, màu sắc rực rỡ như thế, chẳng qua bởi vì có độc.
Bởi vậy, độc dược khi phát tác, cũng chính là nhấn chìm con người ta vào cực lạc? Chí ít, giờ khắc này, Diệp Tu cùng Diệp Thu chính là đắm chìm trong mê muội, những cảm xúc bị khắc chế lúc tỉnh táo, giờ phút này đã phá bỏ xiềng xích, khắp không gian giờ đây chỉ còn vang vọng tiếng thở trầm gấp cùng âm thanh rên rỉ đứt quãng.
Thu Diệp sơn trang mỗi đời đều có một đôi huynh đệ, tuy nhiên chỉ có một người có thể trở thành Thu Diệp sơn trang trang chủ, người còn lại sẽ trở thành cái bóng. Nếu như trang chủ đời sau không có hai nam hài xuất thế, cái bóng sẽ trở thành trang chủ, tiền trang chủ hài tử sẽ trở thành cái bóng. Điều này là tổ huấn được duy trì tới đời của Diệp Tu và Diệp Thu cũng là đã mấy trăm năm.
Mười lăm tuổi chính là thời điểm sẽ quyết định ai trở thành trang chủ, ai trở thành cái bóng. Nhưng mà trang chủ đời trước tạ thế quá sớm, Diệp Thu cùng Diệp Tu đại bá, đời trước cái bóng thế nhưng là một võ si, vượt biển ra ngoài du học. Hắn trước khi đi tuy có đem mọi chuyện dàn xếp thỏa dáng, chỉ là chân trước hắn đi, chân sau Diệp Tu liền bỏ nhà đi bụi.
Một lần đi chính là mười ba năm.
Diệp Thu chôn trong Diệp Tu thân thể, một bên dùng tay phát họa từng đường nét khuôn mặt giống hệt mình của người đối diện, ngón tay chuyển qu Diệp Tu đôi môi, nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay ôn nhu mềm mại, động tác dưới thân lại không ngừng tăng nhanh, khiến cho Diệp Tu có cảm giác mình như một chiếc lá nhỏ, dập dờn dập dờn nổi chìm trong sóng lớn.
Trương Tân Kiệt xem mạch xong, Thu Diệp sơn trang quản gia khách khí mời hắn dùng trà, còn đưa lên một món bảo vật mà Thu Diệp sơn trang cất giữ, đồng thời cũng đem việc Trương An dịch dung mà tới, hiện tại đã bị Thu Diệp sơn trang bắt giữ, còn đưa ra vật chứng rõ ràng.
Trương Tân Kiệt sắc mặt khẽ đổi, mặc dù biết Thu Diệp sơn trang không thể xem thường, thế nhưng lánh khỏ giang hồ nhiều năm như vậy, đến tột cùng có bao nhiêu bổn sự thực khiến người ta khó đoán vô cùng, Vô Danh này cho dù là võ công, dịch dung hay ám khí đều rất hơn người, lại dễ dàng bị Thu Diệp sơn trang bắt được, mà mình đây lại không có lập trường đi đòi công đạo thay người ta.
Huống hồ, Thu Diệp sơn trang còn bắc cho hắn một bậc thang, nói là tin tưởng Trương Tân Kiệt hắn là bị lừa gạt, này tặc nhân có mưu đồ, bắt đi hạ nhân mà dịch dung thay thế vào.
Từ đầu đến cuối, Thu Diệp sơn trang đối với Trương Tân Kiệt luôn là hòa nhã cùng tín nhiệm.
Nhưng mà Trương Tân Kiệt lại không vui vẻ nổi.
Vô Danh đem cuộc sống của hắn nháo loạn, thế mà hắn vẫn hết lần này đến lần khác khoan dung, không phải bọn họ đều là bằng hữu sao?
Chi nên, Trương Tân Kiệt lại không có bước xuống bậc thang này, chỉ yêu cầu cho hắn được gặp Trương An một lần.
“Người ta mang đến gây ra phiền phức, kính xin cho ta cùng hắn gặp mặt hỏi cho ra nhẽ”.
Trương Tân Kiệt nói như vậy.
“Vậy phiền ngày ngủ lại đây một đêm, ngày hôm nay cho dù bất cứ chuyện gì đi nữa, ngài cũng không thể gặp mặt người ấy”. Quản gia trả lời hắn.
Nhận xét
Đăng nhận xét