Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang Chương 8: Xuân Vũ
THIÊN CƠ
Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang
Song Diệp: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang
Chương 8: Xuân Vũ
Lúc dùng điểm tâm sáng hôm sau, cuối cùng hắn cũng gặp được Vô Danh, thế nhưng Vô Danh này lại khiến hắn cảm thấy có chút không giống thường ngày.
Mặt bớt đi sắc tái, vẻ lười nhác cũng rút đi phân nửa, khi nhìn thấy hắn vẫn là mang một bộ dáng không để ý tới.
Quản gia cung cung kính kính bưng lên cháo cùng một chút điểm tâm sáng, sau đó liền lui ra để lại không gian cho hai người nói lời từ biệt.
“Mấy ngày nay nhận được sự chăm sóc tận tình của Trương phó, vô cùng cảm tạ, có điều Thu Diệp sơn trang cũng đã đồng ý cho ta thứ ta cần, vậy nên ta sẽ ở lại đây, liền không dám quấy rầy Trương phó đội nữa”.
Trương Tân Kiệt không trả lời, nguyên lai, giữa bọn họ còn không có đến mấy phần giao tình.
Im lặng ăn xong điểm tâm, Trương Tân Kiệt ném cho đối phương một thứ, “Đây là thuốc giải”.
Đối phương tựa hồ không bất ngờ, gật gù nhận lấy.
Tiễn xong Trương Tân Kiệt, quản gia đứng phía sau Vô Danh, lúc này tư thái của hắn so với lúc nãy càng cung kính, “Trang chủ”.
Nguyên lai, Vô Danh này không phải là Diệp Tu mà là Diệp Thu.
“Hắn thế nào rồi?”. Diệp Thu không có nói rõ hắn là ai, thế nhưng quản gia cũng tự hiểu.
“Hồi trang chủ, người ấy tỉnh lại một lần, ăn một chút cháo, vừa ngủ lại”.
Diệp Thu gật đầu, quay người đi giải quyết Thu Diệp sơn trang sự vụ, nhưng mà hiệu suất xử lý sự vụ hôm nay quả thực rất chậm.
Kỳ thực nếu không có việc lần này, Diệp Thu tuyệt đối không đi bước kia.
Tuy rằng từ nhỏ tới lớn hắn chỉ đối xử đặc biệt với một mình ca ca của hắn, thế nhưng hắn chưa từng đi suy xét loại tình cảm này có ý nghĩa gì. Dù sao thì hoàn cảnh sinh trưởng ở Thu Diệp sơn trang, trừ Diệp Tu ra không có ai cùng lứa tuổi với hắn, hắn cùng Diệp Tu một thân võ công đệ nhất thiên hạ, là từ khổ luyện mà thành. Cho nên hắn cho rằng Diệp Tu đối xử với hắn đặc biệt cũng phải là điều đương nhiên, không có gì lạ.
Cho đến khi tin tức Diệp Thu bị ngộ hại một cách thần bí truyền khắp giang hồ, Thu Diệp sơn trang điều tra thu về từ gia thế một lư hương, trong đó có chứa một ít tro của Phản Hồn Hoa.
Hắn ban đầu là vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ đi qua chính là đau đớn cùng sợ hãi.
Phản Hồn Hoa cùng Ly Hồn Thảo tương sinh tương khắc, quyển sách được đặt tại hộc sách thứ mười ba trên giá sách của hắn có đề cập đến thật rò ràng.
Nguyên lai, hắn lại chú ý đến như vậy.
Nếu như Diệp Tu dùng Ly Hồn Thảo, tìm một người bạn đến giải độc, chính là biểu thị từ đây ca ca của hắn cùng một người đàn ông khác có một mối liên hệ đặc biệt, mối liên hệ này có thể khiến hai người bọn họ cả đời này không qua lại, nhưng cũng có khả năng lên mem một mối quan hệ khác, so với hắn càng là một loại liên hệ thân mật.
Hắn vốn cho rằng, mối quan hệ của họ là không thể so sánh được, nhưng mà hắn phát hiện vị trí mối quan hệ này của hắn có nguy cơ bị đe dọa bởi một mối quan hệ khác. Hắn liền không thể để nó phát sinh được, liền thư mời thiết yến toàn bộ võ lâm bằng hữu có thể phát sinh quan hệ với ca ca hắn, chiêu cáo với toàn bộ võ lâm rằng hắn trúng độc Phản Hồn Hoa.
Hắn không nghĩ tới mười ba năm không về nhà ca ca lại nhanh chóng lo lắng chạy trở về.
Hắn càng không ngờ tới, giây phút hắn tiến vào bên trong người đó lại khiến hắn vui sướng cùng thỏa mãn đến tột cùng.
Diệp Tu lần thứ hai tỉnh dậy, liền thấy Diệp Thu đang nghiêng người ủng tại đầu giường đọc sách.
“Phu tử tức quỳnh phụ, khuynh kha phất vũ nghi”. Tuy rằng tình cảnh cùng nội hàm không đúng, thế nhưng không biết tại sao, liền ngay tại lúc nhìn thấy Diệp Thu bên cạnh hắn trong nháy mắt liền nghĩ đến câu thơ này.
“Ta lại hi vọng ngươi đọc là hai câu sau”. Diệp Tu nghe được âm thanh của Diệp Thu liền sững sờ, mới phát hiện hắn vô thức đem câu thơ này thốt thành lời, lúc này Diệp Thu đang hàm xúc mà nhìn hắn cười. Có điều rất nhanh không còn cười nổi.
“Nếu không phải lần này ta trúng độc, ta liền không biết được tư tâm kia của ngươi”. Diệp Tu sờ sờ bụng, “Ta đói bụng, muốn ăn cơm”.
“Ăn cái gì?”.
“Đương nhiên là ăn đồ ăn a”, Diệp Tu vươn mình rời giường, “Giường của ngươi mềm quá, hưởng thụ sẽ làm cho người ta lười biếng”.
“Ngươi nói xem”. Diệp Thu hôm nay không định cùng Diệp Tu tranh cãi.
Cơm tối Diệp Tu còn chưa có ăn nên liền cùng Diệp Thu mở một bàn tiệc.
Trong bữa ăn, hai người còn tán gẫu một chút sự vụ của Thu Diệp sơn trang, một số động thái của giang hồ, tổ chức trong bóng tối vân vân mây mây.
Diệp Tu phát hiện, ra là sau khi giải độc, hắn cũng không quá khó để đối mặt với Diệp Thu.
“Thu Diệp sơn trang luôn ở phía sau thủ hộ ngươi”. Diệp Thu gắp rau cho hắn, “Bất kể là ngươi muốn làm gì, Thu Diệp sơn trang đều có thể thay ngươi làm, hiện tại ngươi đã không thể sống ở Gia Thế, hơn nữa trước giờ ngươi dùng tên ta hành tẩu giang hồ, cũng không dùng mặt thật ra ngoài, liền biết được dung mạo của ngươi cũng không có quá năm người, lẽ nào không phải ngươi chừa lại cho mình một con đường sao?”.
Nghe Diệp Thu nói xong, Diệp Tu ngừng đũa một chút: “Không, chuyện của ta ta sẽ tự mình giải quyết”.
Một đêm này, hai người ngủ cạnh nhau thật an tĩnh.
Ngày hôm sau, Diệp Thu không ngoài dự đoán nhận được một mảnh giấy nhắn lại ngay đầu giường.
Chữ viết kia thật không dễ nhìn.
“Ca đi giải quyết chút chuyện, trông nhà, không được khóc nhè a”.
Nhìn nét chữ trên giấy, Diệp Thu có thể tưởng tượng ra bộ dáng của Diệp Tu khi nói câu này, nét mặt cùng âm điệu. Nghĩ đến dáng vẻ Diệp Tu nói câu này, Diệp Thu không nhịn được nở nụ cười.
Hắn cùng Diệp Tu trên đời này chính là mối quan hệ không thể nào chặt đứt được.
Thế nhưng, cười xong, Diệp Thu lại rất phẫn nộ: “Vô liêm sỉ ca ca, ngươi lại không từ mà biệt”.
Diệp Thu đẩy ra cửa phòng, trong phòng huân hương lượn lờ phiêu miên, bên ngoài mưa phùn giăng giăng như tơ.
Mưa tháng ba tháng tư, tựa như nước mắt tình nhân, đau khổ lại triền miên.
(Thiên Cơ: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang - Hết).
(Thiên Cơ: Thiên Cơ Chi Thu Diệp Sơn Trang - Hết).
Nhận xét
Đăng nhận xét