Song Diệp: Thiên Cơ Chi Cửu Long Thi Chương 1. Hoa khôi

Song Diệp: Thiên Cơ Chi Cửu Long Thi

Chương 1. Hoa khôi



Lão bản của Phượng Tê Ngô là một nữ nhân xuất thân từ Ba Tư nhưng lại vô cùng tinh thông hán ngữ.

Nàng tự xưng mình là Hoa Khôi,cho đến nay chưa từng có ai biết được tên thật của nàng.

Nguyệt thượng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu.

Trăng lưỡi liềm treo lên, hoàng hôn buông xuống.

Vòm ráng chiều còn hắt phía chân trời, mặt trăng bàn bạc đã câu lên thành cung liềm, một sắc hoàng hôn đẹp đến mị người, bỗng, một đại hoàng cẩu phệ một tiếng ngã xuống đất, bất động.

Nó đã biến thành một thi thể.

Trên đường vang lên những tiếng bước bộ đồng điệu.

Tám người đột nhiên xuất hiên ở góc đường, xếp thành hàng ngang, động tác đều như một. Nhóm người mặc áo choàng màu lam, tóc ráng đỏ, mắt nâu, tai trái đeo sáu khuyên tròn, vừa nhìn liền biết người từ quan ngoại.

Bọn họ đi một mạch hướng về Phượng Tê Ngô.

Những thiếu nữ đang đứng chào khách trước cửa Phượng Tê Ngô cùng quan khách đang trong đại sảnh nhìn thấy loại này cảnh tượng liền biến sắc.

Hoa Khôi lúc này cũng đang trong cửa hàng, nhìn thấy này tám người, thần sắc cũng chìm xuống.

“Lam Tinh kỵ binh đoàn?”. Hoa Khôi trầm giọng hỏi.

“Lam Tinh Kiếm Trận, ngày mười ba tháng sáu, ước chiến Trung Nguyên võ lâm đại môn phái, Gia Thế”. Chiến thư hạ ước Hoa Khôi.

Tám người này thật quá kỳ quái, ước chiến Gia Thế sao lại chạy đến thanh lâu nhà người khác hạ chiến thư?

“Các ngươi nghĩ mình là ai mà đòi ước chiến cùng Gia Thế?”. Một người vỗ bàn đứng dậy, người này tướng mạo xem như dễ nhìn, chỉ là thần sắc âm trầm, khó có thiện cảm. Người này chính là phụ tá của chưởng môn Gia Thế, có điều trong bọn thủ hạ, tư chất đành xếp hàng kém nhất, Lưu Hạo.

“Cược một ván”.

“Lấy cái gì đặt?”.

“Chúng ta thắng các ngươi phải giao ra Thu Diệp đồ, chúng ta thua, nguyện giao ra Lam Bạch Tinh”.
Lời vừa nói ra, chấn kinh thiên hạ.

Thu Diệp đồ từ trước đến nay là Thu Diệp sơn trang chí bảo, từ bao giờ đã rơi vào tay Gia Thế?

Mà dù có rơi vào tay Gia Thế đi chăng nữa, thì sao võ lâm nhân sĩ chưa từng nghe được chút phong thanh, mà kẻ đến từ Thiên Sơn phiên ngoại Lam Tinh kỵ sĩ đoàn lại biết chuyện này? 

Mọi người ở đây quan biến chấn kinh, nghi ngờ suy đoán, nhất thời toàn thể Phượng Tê Ngô im bặt không một tiếng động, bỗng từ tầng hai, truyền xuống một tiếng cười nhạo.

“Ha ha”.

Tiếng cười vang lên vào thời điểm này, tựa hồ như đang cười nhạo vụ cá cược vớ vẩn của Lam Tinh kỵ sĩ đoàn cùng Gia Thế, lại cũng như đang cười nhạo một đám tân khách cư nhiên lại bị một việc như thế này làm choáng kinh, nói chung, chỉ một tiếng cười cũng đủ làm thu hút ánh nhìn của toàn trường.

Một nam nhân thần sắc trắng bệch, một thân trường y xanh nhạt, lúc lắc chân ngồi bên lan can tầng hai đầy nhạo báng.

Lưu Hạo đột nhiên thở dài nhẹ nhõm, không phải người kia.

Thế nhưng, cái điệu cười này, thật sự là QUÁ GIỐNG. Hắn thậm chí trong ác mộng cũng đều văng vẳng tiếng người kia cười, tựa hồ vĩnh viễn đối với hắn khinh thường, nắm trọn hắn trong lòng bàn tay.

Khi hắn ý thức được mình thất thố, ám khí thành danh của hắn đã xuất ra, chỉ còn cần một kích, mồ hôi lạnh cũng toát đầy thân.

Hắn dù sao cũng có danh tiếng trên giang hồ, không thể nào trước mắt nhân sĩ võ lâm mà đối với một người lạ không có ân oán với Gia Thế mà ra tay. Nếu như người này bỗng nhiên máu phun năm thước, điều đó đối với hình tượng Gia Thế là hoàn toàn bất lợi.

Chưa dứt suy nghĩ, con ngươi hắn bất chợt co lại.

Người kia thủ pháp nhẹ nhàng, nhẹ như phi yến bay về phía hắn xuất thủ. 

Lưu Hạo rút ra bảo kiếm ý đồ chống lại, không ngờ người kia lại chuyển ý đến bảo kiếm của hắn, thân pháp mềm mại khiến y trong nhẹ nhàng như một mảnh lạc diệp.

Khoảnh khắc thủ pháp người kia trầm xuống là lúc hắn phát giác mũi kiếm của chính mình mang nặng nghìn cân, kiếm bị người đến, giẫm rơi trên mặt đất. Thân hình người ấy bỗng xoay tròn, Lưu Hạo chỉ cảm thấy mặt mình bị một làn gió phất qua, mà nháy mất thân đã bay thẳng ra ngoài.

Lúc rơi xuống đất, mới hậu tri hậu giác phát hiện, toàn thân đau nhức, giáp đai vỡ vụn, mà người kia hững hờ bước đi hai bước, bội kiếm kia của hắn, dĩ nhiên cũng nát.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

All Diệp Ai là tiểu Sweetheart của Diệp Tu

Vương Bất Kiến Vương _Ngoại Truyện: Thích Duyên

[TCCT]_[Hàn Diệp] Lão Hắc Long Cùng Trào Phúng Phượng 1-7