Song Diệp: Thiên Cơ Chi Cửu Long Thi Chương 2. Ước chiến
Song Diệp: Thiên Cơ Chi Cửu Long Thi
Chương 2. Ước chiến
Cầm Tâm Kiếm Phách
Phượng
Tê Ngô chính là một thanh lâu, mà cũng chính là nơi tập kết tin tức lớn nhất
trong giang hồ.
Tin
tức Lam Tinh kỵ binh đoàn củng Gia Thế ước chiến ngay tại Phượng Tê Ngô lan đi
nhanh chóng, rất nhanh đã kinh động toàn bộ võ lâm Trung Nguyên.
Diệp
Thu đứng trong thư phòng nghe quản gia báo cáo, hài long nở nụ cười.
“Thu
Diệp Sơn Trang hứa hẹn bảo hộ Thu Diệp đồ ba trăm năm, đến năm ngoái đã vừa
tròn.”. Diệp Thu bước ra cửa “Ngươi theo ta đi một chút”.
“Vâng”.
Quản gia theo sau Diệp Thu, bung tán che cho y.
“Thu
Diệp Sơn Trang đã không ở trong giang hồ, bây giờ có thể dựa vào thuốc giải Phản
Hồn hoa làm duyên cớ, đem khối khoai lang bỏng tay này tiễn đi rồi, nhất cử lưỡng
tiện.”.
Diệp
Thu thường ngày không mấy khi trao đổi cùng hạ nhân, nay nói nhiều them hai
câu, xem ra tâm tình y đang rất tốt.
“Chỉ
là Gia Thế không biết tâm tư chủ nhân, ngày đó đến nhận đồ tâm cơ quả thật không
giấu được, cũng may Đại thiếu gia rốt cuộc cũng rời đi nơi đó”.
“Không
có môn phái nào cũng có thể dựa vào võ công và danh vọng có được chỗ đứng trong
giang hồ”. Diệp Thu hiển nhiên rất cao hứng, “Để năm sòng bạc ngầm của chúng ta
mở cược ước chiến giữa Lam Tinh kỵ binh đoàn và Gia Thế , sẽ rất nhiều người cược
thắng bại trận này”.
“Đây
là tự nhiên”.
“Ngươi
cảm thấy tâm tình hôm nay của ta thế nào?”. Diệp Thu hỏi quản gia.
“Thuộc
hạ cho rằng tâm tình Trang chủ hôm nay rất tốt”. Quản gia chỉ có thể dựa vào thực
tế trả lời, đối với vị Trang chủ trước giờ lạnh tình, quả thật trước nay chưa từng
xuất hiện biểu hiện này, thế nhưng hắn lại tiếp tục hỏi.
“Vậy
ngươi cảm thấy, nguyên nhân gì khiến tâm tình ta tốt?”.
Quản
gia cảm thấy, tâm tư chủ nhân quả thất có điểm khó lường.
“Thuộc
hạ không dám vọng trắc”.
“Quên
đi, ngươi lui xuống đi”. Diệp Thu nói.
Trong
viện liền chỉ còn lại mỗi Diệp Thu.
Y
không nhịn được quay đầu nhìn hoa khai trên
cành, khẽ cười.
Thư
tín kia báo lại, ngày Lam Tinh kỵ binh đoàn ước chiến Gia Thế, có một nhân vật
thần bí xuất hiện, thanh y nhàn nhạt, nhiễu loạn toàn trường, đánh bại Lưu Hạo
của Gia Thế, thản bước ly khai.
Huyện
Phượng Hoàng tại Huyền Châu, chỉ là một huyện nhỏ tầm thường. Thế nhưng, nơi
này, lại có một đặc trưng không hề tầm thường.
Từ
già trẻ lớn bé gái trai, đều là kỳ thủ đại tài, cho dù chỉ là hai vị đại thẩm
tiểu thương buôn bán bên đường đều có thể ngay lập tức hạ vài ván khẩu kỳ.
Nơi
này kỳ phong chi thịnh (yêu thích đánh cờ, thịnh hành chơi cờ), nguyên do ở chỗ
có một tòa Kỳ Bình Sơn ngay tại trấn bên cạnh. Chính là trong núi, có một tấm
thạch bình tự nhiên xuất hiện từ ngàn năm trước, phía trên họa tiết hệt như một
bàn cờ.
Tôn
Tường gần nhất cực kỳ không vui.
Suốt
dọc đường, hắn nghe được quá nhiều tin đồn. mà chính là trong trận đấu này,
không mấy ai coi trọng Gia Thế, mà càng bởi lạ, mọi người chẳng ai tin tưởng
Tân Chưởng môn là hắn.
Thế
nhưng mọi người không tin tưởng cũng không bởi vì võ công của hắn kém cỏi, bởi
lẽ trước khi đầu quân Gia Thế, hắn vốn dĩ đã nằm trong danh sách mười cao thủ đệ
nhất võ lâm, cũng chính là hiệp khách trẻ nhất võ lâm có được đại danh này.
Mà
vũ khí thành danh của Diệp Thu, binh khí phổ thượng tiếng tâm Thần Binh Khước
Tà, đang nằm trong tay hắn.
Nhưng
trận này, không phải là đơn đấu giữa các phái, Lam Tinh kỵ binh đoàn tuyên cáo,
bọn họ luôn luôn hành động Cửu nhân nhất thể, chuyên tu kiếm trận, lần trước đến
ước chiến là tám người, người còn lại cũng chính là cao thủ đứng đầu của bọn sẽ
đến sau.
Gia
Thế có thể dùng nhân số tương tự cùng bọn họ phân thắng bại, nhưng bọn họ không
chấp nhận đơn đấu.
Vì
sao Gia Thế lại chấp nhận điều kiện ước chiến hà khắc như vậy?
Lúc
này, người người nhà nhà cũng đang tại trà lâu chờ nghe lão ông kể chuyện luận
về việc này.
“Gia
Thế này, vì Thu Diệp đồ phí hết tâm tư, thế nhưng Thu Diệp đồ nếu không có Lam
Bạch Tinh soi dưới ánh mặt trời để đọc, thì cũng chỉ là một tấm giấy lộn, Lam
Tinh kỵ binh đoàn tọa tận Thiên Sơn, Gia Thế có trèo đèo lội suối đến địa bàn
người khác cầu Lam Bạch Tinh là tuyệt đối không có thành công, bây giờ đối
phương tìm tới cửa, cho dù điều kiện có khó nghe thế nào bọn họ cũng chỉ có thể
chấp nhận, nếu là Diệp Thu còn tại a, trận này tuyệt đối không thua a…”.
Người
kể chuyện này vừa nói lại vừa cảm thán.
Hắn
nói như vậy tự nhiên có đạo lý.
Nghe
đồn đệ nhất giang hồ suốt mười năm qua, Diệp Thu, tinh thong trận pháp, thuật số,
kỳ môn độn pháp, biết rõ ngọn nguồn võ công của tất cả các môn phái, thế nhưng
bản thân Diệp Thu lai lịch lại rất thần bí, giống như là đột nhiên xuất hiện.
Không
ai biết phụ mẫu hắn là ai, người từ đâu đến, danh sư là người nào.
Tôn
Tường lúc này cũng tại trong trà lâu nơi này, tay nắm chặt Khước Tà đến nổi cả
gân xanh.
Nhưng
hắn cũng biết, lúc này có đứng lên phân bua cũng chẳng có ai xem trọng hắn, chỉ
có cách chính hắn chỉ huy Gia Thế thắng trận này mới có thể một trận thành danh
xóa tan dư luận.
Lúc
này một con khoái mã vút đến cửa trà lâu, hí vang một tiếng, người cưỡi ngựa trực
tiếp nhảy lên phóng qua lan can bay thẳng vào lầu hai.
Người
đến dung mạo phơi phới xuân hoa, mi mục như yên liễu, thanh ti vấn gọn, một mỹ
nhân kiều diễm như vậy , vừa mới xuất hiện, liền thu hết ánh nhìn toàn trường,
bao quát cả Tôn Tường.
Tuyệt
sắc mỹ nhân như thế xuất hiện liền khuấy động nhân tâm của tất cả nam nhân tại
trà phòng, ai ai cũng ảo tưởng nàng đến tìm mình, Tôn Tường cũng có chút mơ hồ chờ
mong. Dù sao tại trà lâu lúc này, cũng không ai so được với Tôn Tường cả dung mạo
lẫn khí chất bất phàm.
Vị
cô nương này, tựa hồ như là nhìn đúng hắn, nàng bước từng bước một hướng về
phía Tôn Tường… cuối cùng lướt ngang qua hắn.
Tôn
Tường tuy không đến nỗi kích động, vẫn giữ vững được tâm thái nhưng cũng không
khỏi liếc mắt về hướng mà nàng đi tới.
Cô
nương kia dừng bước tại một cái bàn trong góc.
Người
ngồi ở kia, khiến cho người ta không cảm giác được sự tồn tại của hắn, Tôn Tường
ngẫm lại, quả thật khi bước vào trà lâu hắn có quét mắt toàn bộ gian phòng
nhưng hoàn toàn không cảm nhận được có sự hiện diện của người kia.
Bởi
vì cô nương kia, hắn lại ghé mắt nhìn người kia thêm lần nữa.
Hắn
chú ý đến thần sắc người kia, quả thật là một bộ dáng không hề khỏe mạnh, làn
da trắng tái.
Nhìn
thấy người kia làm ra động tác mời vị cô nương ngồi cũng là lúc Tôn Tường không
thể dời mắt khỏi bàn tay ấy.
Khớp
xương rõ ràng nhưng lại đẹp đến nghẹn lời.
Nhận xét
Đăng nhận xét