[TCCT]_[Hàn Diệp] Lão Hắc Long Cùng Trào Phúng Phượng chương 8
[TCCT]_[Hàn Diệp] Lão Hắc Long Cùng Trào Phúng Phượng 08
Cầm Tâm Kiếm Phách
08
Trưởng
lão các tộc vẫn còn đang lưu luyến Đại điển kế vị của Phượng tộc, chưa kịp thu
dọn hành lý trở về liền thu được tin tức truyền tới từ tộc nhân.
Thư
mời gửi đến các tộc, đặc biệt gửi đến chư vị có máu mặt về địa vị lẫn thực lực
của các tộc (toàn mấy má yêu thiêu thân chuyên nhiều chuyện :3), nhiều tộc là
được đặc cách chỉ đích danh các vị vừa mới tham gia đại điển Phượng tộc.
Chư
vị thái thượng trưởng lão khắp nơi một phen kinh hách.
Rất
nhiều người lỡ dính phải các loại đại điển khác, đang chuẩn bị từ chối bỗng
nhiên nhìn thấy nội dung thư mời.
Thư
mời có vẻ là nhờ người viết thay, phong tư tầng tầng lớp lớp bay bổng, phong
hoa tuyết nguyệt, nhưng tóm gọn lại chính là.
Thái
thượng trưởng lão Long tộc Hàn Văn Thanh, sẽ cử hành đại điển kết thân, đối tượng
là một con phượng hoàng “hông rõ nguồn gốc”.
Trong
nháy mắt, chư vị trưởng lão các tộc, cho dù thân tọa trời nam đất bắc, tư tưởng
ngôn ngữ thực lực chủng tộc địa vị bất đồng, nhưng về tinh thần, đều thống nhất
một ý niệm.
Chư
vị trưởng lão: Tin tức bát quái bùng nổ, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vị
kia – Hàn Văn Thanh – thế mà lại muốn kết thân? Đối tượng lại là kẻ thù ngàn
năm Phượng tộc? Ờ, Phượng tộc thì cũng được đi, ân oán tình thù khó nói biết
đâu là tương ái tương sát, thế mà vì cái gì lại còn là một con phượng hoàng
“KHÔNG RÕ NGUỒN GỐC”???
Theo
tin tức vỉa hè nội bộ, vị trưởng lão Hàn Văn Thanh này vào một ngày đẹp trời, bỗng
nhiên mang về một con phượng hoàng, đầu tiên là chan chan cất cất, sau đó lại cất
cất chan chan (nói chung là JQ tung tóe), còn đặc biệt phân phó thủ hạ thu thập
một kho tàng thư tịch ♂ lẫn đạo cụ ♂ to bự. Mà con phượng hoàng kia, từ ngày bị
mang về, tất nhiên ờ là bị “nghiền ép” tới mức không thoát được, đến mức phải mời
tới Trương Tân Kiệt diệu thủ thần y ra tay cứu trợ.
Sau
đó phượng hoàng bị bức tới mức không thể chịu đựng được nữa, liền dứt khoát đào
tẩu, thế nhưng sau khi rời đi mới phát hiện Hàn Văn Thanh thực ra rất tốt, liền
tự mình trở về. Hàn Văn Thanh cũng hiểu được phải cho người ta một danh phận
chính thức, liền tổ chức đại điển thành thân.
Thiên
a? Này có thật là lão cổ hủ Hàn Văn Thanh hông vợi???
Đối
với chư vị gần xa, Hàn Văn Thanh là bức tượng đài to bự lừng lững đại diện cho
uy nghiêm, cố chấp, cổ hủ, nhàm chán, từ khi nào thành nam chính trong cái thoại
bản kích tình như vậy được hả hả hả???
Tiểu
đệ Giáp – kiêm tác gia thoại bản – ngại ngùng nở nụ cười.
-------------------
Đại
điển đang tiến hành, Diệp Tu – một trong hai nhân vật chính, đang nhàm chán mà
làm ổ trên tàng cây.
“Diệp
Tu, xuống đây”. Hàn Văn Thanh đứng dưới tàng cây, gọi ái nhân.
“Lão
Hàn, ngươi nói xem sao ngươi lại tổ chức ra cái đại điển phiền toái này hả?”.
“Đây
là quy củ”. Hàn Văn Thanh nghiêm trang trả lời, thấy Diệp Tu chưa có ý định đi
xuống, sắc mặt đen đi vài phần.
Diệp
Tu thở dài một hơi, đành nhảy xuống.
Diệp
Tu trời sinh chán ghét bị quản lý, Hàn Văn Thanh cũng đã phóng khoáng mà giảm bớt
đi rất nhiều yêu cầu. Phải biết là thái thượng trưởng lão nhà ta vốn là một con
rồng cực kỳ cực kỳ cổ hủ, đối với truyền thống là vô cùng cố chấp, lấy trải
nghiệm và tuân thủ quy củ là niềm vui mà sống.
“Quy
củ gì gì đó tạo ra chính là để phá bỏ nha?” Diệp Tu vẫn cố níu kéo tới phút
chót.
Bất
quá dù có nới lỏng đối với Diệp Tu đi nữa, có những chuyện Hàn Văn Thanh tuyệt
đối không nhượng bộ.
Đó
chính là tổ chức Đại Điển Kết Thân của hai người. Đại Điển Kết Thân là đại biểu
cho lời chúc phúc của thiên đạo dành cho tình lữ. Hàn Văn Thanh muốn tặng cho
Diệp Tu một Đại Điển Kết Thân hoàn mỹ nhất.
Diệp
Tu đối với chuyện này chỉ có thể biểu cảm: à.
“Chuyện
này có ảnh hưởng đến hai huynh đệ ngươi không?” Dù sao Diệp Thu và Diệp Tu trưởng
thành giống nhau đến vậy, nếu Diệp Tu muốn chỉ đành để y dịch dung vậy. Nhưng
dù thế nào đi nữa, Hàn Văn Thanh vẫn hy vọng Diệp Tu dùng chính dung mạo của y
cùng hắn tiến hành hôn lễ.
“Không
sao, Diệp Thu cũng không dám nói gì. Ta cũng phân phó xong rồi” Diệp Tu đêm qua
triệu kiến Tiểu đệ Giáp phân phó xuất bản văn hóa phẩm đồi chụy à nhầm một chút
thông tin đánh lạc hướng dư luận, tranh thủ đem dung mạo của y và Thiếu tộc trưởng
Phượng tộc ém xuống.
May
mắn Tiểu đệ Giáp không làm nhục mệnh, còn hoàn thành xuất sắc dị thường. Trên mặt
không giấu nỗi vẻ tự hào vì hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp
Tu sau khi nghe được đầy đủ nội dung thoại bản liền cấp tốc lôi tên tác gia kia
đến tẫn cho một trận. Mà Hàn Văn Thanh sau khi nghe Diệp Tu kể lại nội dung thoại
bản, sâu sắc cảm thấy Long tộc không nên chứa chấp loại tác gia nguy hiểm này,
liền một phát đá người xuống chân núi.
Từ
đó, Tiểu đệ Giáp trở thành tác gia chuyên nghiệp chuyên viết về khuê phòng ký sự,
càng đặc biệt yêu thích viết long dương tình ái, tác phẩm tiêu biểu như <Kim
x Ô Mai>, <Bá Đồ Nhàn Sự Ký>, <Bá Đạo Long Thần Tiếu Phượng Tộc>,
lấy những sự kiện chính mình từng trải tại núi Bá Đồ viết nên thiên tình sử
oanh liệt của cặp đôi nào đó, ngòi bút tung bay khắc họa nhân vật vô cùng sống
động. Những tác phẩm này liền trở thành của hồi môn kinh điển của các vị khuê
các, ngàn vàng khó mua, mà Tiểu đệ Giáp cũng chính thức trở thành đại thần
trong giới tác gia thoại bản.
Về
sau, có người hỏi vì sao lại bước trên con đường này, Tiểu đệ Giáp một mặt sùng
bái hưng phấn kể.
“Năm
đó, ta là người hâm mộ chân chính của Hắc Long thần đại nhân, đương nhiên tới
giờ vẫn không thay đổi. Sau đó, phượng hoàng mà Đại Nhân mang về đột nhiên gọi
ta đến, “Cả ngày hóng hớt chuyện khuê phòng nhà người khác, sao không tự viết
thoại bản mà yy?”. Y chính là Bá Nhạc của ta nha. Sau đó, ta được Hắc Long Thần
Đại Nhân thuyên chuyển công tác về trấn dưới, cũng từ đó ta chuyển nghề, “Nhất
Thư Thành Danh” đến hôm nay nha”.
“Có
đọc giả nói, ngài miêu tả chi tiết nhân vật chính chịu tra tấn sống động đến mức
khiến cho người xem cũng phải mơ hồ ẩn ân đau, có bí quyết gì không ạ?”.
Tiểu
đệ Giáp sờ sờ mặt: “Kinh nghiệm tự thân a”.
Đại
Điển Kết Thân, so với việc thắc mắc vì sao dung mạo của “tân nương” cùng Thiếu
tộc trưởng Phượng tộc giống nhau, dư luận quả nhiên đổ dồn vào một sự tình
khác.
Trên
đường tới tham dự, ai cũng nhao nhao tự yy suy đoán xem con phượng hoàng có thể
khiến Long lão tổ Hàn Văn Thanh sa vào xuân sắc, khắc khắc tiêu sầu, mỗi ngày “phù
dung trướng noãn độ xuân tiêu”, đến mức “bất tảo triều” thế kia phải là một mỹ
nhân nhan sắc tầm cỡ thế nào.
Nhưng
mà khi được diện kiến chân thân, chư vị đều là một bộ cả kinh không thể thốt
nên lời.
Phượng
tộc đó, cmn lại là nam…
Mà,
thật cũng là mỹ nhân nha, người này mi mục như ngọc, khí vũ hiên ngang, làn da
trắng mịn hơn nhiều so với Phượng tộc thông thường, nói về chính khí, khi đứng
cạnh Hàn Văn Thanh thế mà lại không hề thua kém, quả nhiên là một trang anh kiệt
nghìn năm khó gặp. Thế nhưng, thế nhưng mà, sao lại là trang anh kiệt nha, bọn
họ đã tốn biết bao công sức yy nào là mỹ nhân tú mi loang loáng thủy quang, e ấp,
dịu dàng, yểu điệu, nói chung khí chất đúng chuẩn tiểu thư khuê các. Không thì
cũng phải là câu lan nữ tử, căng mọng như anh đào, đôi mắt ẩn tình, vạt áo hé mở
ẩn giấu phong tình chói lóa. Ít nhất khiến Long lão tổ cấm dục Hàn Văn Thanh mấy
ngàn năm bỗng dung đổi tính sa đọa cũng phải tầm cỡ đó chứ hả? hả? hả?
Thế
nhưng cái người kia, người kia…
Khóe
mắt nhẹ đưa, môi mềm vừa hé, liền là giết người không gươm giáo, thật khiến người
khác muốn nhào vào đập hội đồng y.
Nhưng
muốn đánh với dám đánh là hai chuyện khác nhau nha…
Chư
vị trưởng lão bị dày vò dày vò, hóa thành tượng đá, tâm vỡ thật rồi…
Thế
nên, căn bản, ai mà thèm quan tâm tới nhan sắc ai giống nữa chứ, não thành hóa
thạch hết động nổi nữa rồi.
Đại
Điển Kết Thân cứ thế oanh oanh liệt liệt mà kết thúc. Diệp Thu đại diện Phượng
tộc đến đưa lễ. Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao ngày đó Diệp Thu đối với
hắn tức giận đến vậy. Diệp Tu ban đầu ủ rũ nhàm chán, nhưng khi vừa thấy lễ vật
trân bảo từ các tộc đưa đến, liền xoạch một cái “kình ngư trở mình”, phấn khởi
mười phần bắt đầu kiểm kê gia sản.
“Ngươi
thích?”
“Tạm
được, dù sao cũng là đồ tốt nha” Diệp Tu tấm tắc nói. Vì tùy thời phải đổi vai
với Diệp Thu, y thường không thể tự do du ngoạn quá xa được. Lại không thể tùy
tiện thân thuộc với người khác vì tránh bị phát giác, bây giờ thoát ly Phượng tộc,
Hàn Văn Thanh cũng không hạn chế tự do của y, y bây giờ chính là tùy ý mà tung
tầy khắp nơi, sao có thể không vui vẻ đây?
“Về
sao, ta sẽ cùng ngươi du ngoạn”.
“Được
a…hở?” Diệp Tu sửng sốt “Ngươi trấn ở núi Bá Đồ lâu như vậy, giờ muốn đi, trưởng
lão trong tộc không phản đối à?”.
Hàn
Văn Thanh chau mày suy nghĩ, tộc trưởng tại vị bây giờ là ai?
Nhớ
được tộc trưởng là ai, Hàn Văn Thanh “Không sao, hắn nói ta muốn làm gì hắn đều
ủng hộ”.
Bởi
vì không dám phản đối a. Diệp Tu thay tộc trưởng nào đó oán thầm.
“Tốt
nha” Diệp tu vỗ vỗ vai Hàn Văn Thanh “Về sau trăm sự nhờ ngài nha~ Hàn Văn
Thanh Đại Đại”.
Hàn
Văn Thanh bất ngờ kéo y ôm vào trong lòng.
“ĐM,
lão Hàn ngươi làm cái gì?”
“Đại
Điển Kết Thân xong rồi”
“Cho
nên?” Diệp Tu đột nhiên cảm giác có nguy hiểm.
“Kế
tiếp, là, động, phòng” Hàn Văn Thanh luôn tuân theo quy củ, mọi việc trước đó
đã nước chảy may trôi hoàn thành, từ trước đến nay luôn chính trực mạnh mẽ Hàn
Văn Thanh – đương nhiên làm tiếp việc cần “làm”.
“ĐM”
Diệp Tu ai oán, Hàn Văn Thanh biểu hiện quá mức chính trực, làm y quên mất đề
phòng.
Mà
người trong lòng kia, trước giờ làm gì biết “chính nhân quân tử” viết thế nào,
huống chi là Hàn Văn Thanh Đại Đại đã từng được học qua lớp vỡ lòng nhờ chư vị
Tiểu đệ nào đó.
Cái
kho tàng kia, Hàn Văn Thanh vẫn là tích cực trau dồi đến tận trang cuối cùng,
mới hủy thi diệt tích nha.
Dẫu
sao, cái này vẫn là truyền thống nha~
[Hoàn]
Nhận xét
Đăng nhận xét